Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 183: Sóng gió ở Nhã Phong (7)



Lâm Ngọc cười khổ, sau đó chủ động ngồi về chỗ cũ của cô ta.

Rõ ràng cô ta mới là bạn gái chân chính, có thể đường hoàng kéo tay anh đi rêu rao khắp thành phố.

Bây giờ, vị trí đột nhiên thay đổi, lại biến thành đôi tình nhân lén lén lút lút.

Điều này có bao nhiêu châm chọc nhỉ?

Nghĩ tới đây, tất cả tủi nhục đột nhiên xông tới, không thể nén được nữa, nước mắt tuôn ra ào ào...

Nhìn thấy cô ta đột nhiên khóc òa lên, trong lòng Kiều Minh Húc cũng chợt hốt hoảng.

Vội vàng tiến lên ôm bả vai cô ta, để cô ta dựa vào lồng ngực mình, vuốt ve tóc cô ta, nói: "Ngọc Ngọc, thật xin lỗi, khiến em phải tủi thân rồi."

"Hu hu..."

Lâm Ngọc mượn cơ hội níu lấy quần áo của anh, chôn mặt vào ngực anh, để cho mình giống như một con mèo nhỏ, nhận hết những ủy khuất, co rúc trong ngực của anh.

Mười năm tình cảm đủ khiến cho Kiều Minh Húc khi đối mặt với tiếng khóc tỉ tê của cô ta, cũng không thể lạnh nhạt được. Vì vậy, bèn mặc cho cô ta dựa vào ngực mình mà khóc.

Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngọc luồn vào cổ áo đang mở ra một nửa kia của anh, vuốt ve nơi mẫn cảm nhất...

Cổ nóng ran, nhanh chóng lan ra.

Lâm Ngọc nhìn thấy anh có phản ứng, liền dứt khoát vén cổ áo anh lên, dùng đôi môi ướt át hôn lên bờ ngực trần của anh, nhẹ nhàng cắn liếm...

Cơ thể Kiều Minh Húc giống như bị điện giật vậy, khẽ run rẩy, hô hấp dồn dập.

Anh không còn lý trí khi bị kích thích làm cho mê muội. Nhất là khi cúi đầu nhìn thấy miệng của Lâm Ngọc giống như một con chó con vậy, liếm cắn cơ thể mình. Tất cả những kích thích ấy trong nháy mắt liền biến mất, cảm xúc chán ghét nào đó lại sinh ra. Anh dùng sức đẩy cô ta ra...

Lâm Ngọc bất chợt không kịp đề phòng, bị anh đẩy ngã xuống đất, đầu thiếu chút nữa đụng vào góc bàn.

Kiều Minh Húc đứng lên, khẽ nhíu mày, đi vào phòng thay quần áo, thay Hán phục trên người ra, mặc lại âu phục của mình, đi ra ngoài.

"Anh đi đây."

Anh nhìn Lâm Ngọc đang ngồi trên chiếu với vẻ mặt chán nản, nói.

"Ừ."

Lâm Ngọc cúi đầu đáp một tiếng.

Kiều Minh Húc vừa định cất bước đi ra khỏi cửa, cô ta đột nhiên đứng dậy, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau...

Hông của Kiều Minh Húc chợt căng thẳng, thần kinh cũng căng theo.

"Minh Húc, đừng chê em, được không?"

Lâm Ngọc ở sau lưng anh mang theo tiếng khóc sợ hãi nói.

Cả người Kiều Minh Húc cứng đờ, lấy tay cô từ hông mình ra, xoay người đưa tay đỡ lấy bả vai cô ta, đôi mắt đen nhánh nhìn cô ta, nói: "Ngọc Ngọc, không phải là anh chê em, chỉ là tình huống trước mắt của chúng ta, không thích hợp làm chuyện thân mật. Hôm nay trạng thái của em không tốt, về nhà nghỉ ngơi một chút đi."

Lâm Ngọc nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, hỏi: "Anh không ăn cơm cùng em sao?"

"Anh..."

Kiều Minh Húc vẫn chưa nói hết, Lâm Ngọc đã nói tiếp: "Hôm nay em một ngày còn chưa ăn gì cả, rất đói. Minh Húc à, em sẽ không làm hành động gì quá trớn với anh nữa, chỉ cần cùng anh ăn một bữa cơm là được rồi."

Kiều Minh Húc nhìn gương mặt nhỏ nhắn vươn lệ của cô ta, trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu nói: "Được."

Lâm Ngọc lại lộ ra dáng vẻ vui mừng, mắt long lanh nói: "Cảm ơn Minh Húc."

Kiều Minh Húc lại một lần nữa trở lại ngồi trên chiếu, lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn tới.

Lần này Lâm Ngọc đã có kinh nghiệm, bắt đầu nhanh chóng khôi phục cảm xúc, bày ra dáng vẻ đoan trang tĩnh lặng như trước, dịu dàng giống như một đóa hoa bách hợp nhỏ nhắn vậy.

Thức ăn được đưa lên, là những món ăn mà ngày thường Lâm Ngọc thích nhất.

Kiều Minh Húc đã ăn cơm tối ở nhà xong, cũng không đói, chỉ ăn tượng trưng một chút, sau đó nhìn Lâm Ngọc ăn.