Trước kia, anh cảm thấy lối ăn của Lâm Ngọc tương đối tốt, nhìn cảnh đẹp ý vui.
Bây giờ, không biết có phải là do trong lòng không được tự nhiên hay không, mà cảm thấy cô ta ăn từng miếng nhỏ chậm như vậy, giống một chim đang mổ, trông như những thức ăn này rất khó ăn vậy.
Lại nghĩ tới dáng vẻ khi ăn của Mạch Tiểu Miên.
Cô gái dường như ăn gì cũng đều rất ngon, hơn nữa tốc độ cũng không chậm, làm cho anh cảm thấy khẩu vị cũng tốt theo, bất giác cũng ăn nhiều hơn so với bình thường.
Lâm Ngọc gắp một miếng cá bỏ vào miệng, phát hiện Kiều Minh Húc đang nhìn cô ta, liền thẹn thùng cười một tiếng. Chậm rãi bỏ miếng cá kia vào miệng nhai, sau đó từ từ nuốt xuống.
Nhìn thấy cô ta lau son môi, đôi môi lại bị cay kích thích đỏ mọng lên, anh không nhịn được hỏi: "Khi ăn phải lau son môi đi, không cảm thấy mệt sao?"
"Ách?"
Lâm Ngọc không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi như vậy, ngạc nhiên đến nỗi thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi vào.
Cô ta cố gắng bình tĩnh, khẽ cười nói: "Phụ nữ đều phải như vậy cả, son môi em vừa lau chính là loại son cao cấp mang từ Pháp về, không có bất kỳ độc tính nào. Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng còn đặc biệt thích ăn sáp bôi môi của nha hoàn cơ mà."
"Ồ."
Kiều Minh Húc đáp lại một tiếng, lại nhớ tới đôi môi của Mạch Tiểu Miên.
Trừ ngày cử hành hôn lễ cô phải trang điểm ra, bình thường đều thấy cô để mặt mộc.
Sắc môi của cô cực kỳ tốt, cho dù không thoa son cũng có màu hoa anh đào nhàn nhạt. Lúc ăn sẽ trở nên đặc biệt sáng bóng đầy đặn.
Vừa nhớ tới đôi môi của cô, Kiều Minh Húc lại cảm thấy mình có hơi khát, bèn mím môi, nuốt nước bọt.
Lâm Ngọc nhìn thấy trái cổ của anh hơn lăn lên lăn xuống, trong lòng thầm vui vẻ.
Dựa vào kinh nghiệm của bạn thân truyền lại cho cô, chỉ cần đàn ông nuốt nước bọt, trái cổ lăn lên lăn xuống, thì đồng nghĩa với việc đối phương sinh ra dục vọng, muốn hôn cô gái ấy, hoặc là...
Cô cho rằng Kiều Minh Húc sinh ra dục vọng với mình, vì vậy, lại một lần nữa gắp miếng cá nhỏ lên, đặt ở trong miệng từ từ ăn, dùng tư thế quyến rũ nhất.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó hy vọng của cô ta lại tan vỡ.
Bởi vì Kiều Minh Húc lại không ngẩng đầu nhìn cô ta, mà lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, dáng vẻ không kiên nhẫn mấy.
Cô không thể làm gì khác hơn bèn hỏi: "Minh Húc, anh còn có việc gấp sao?"
"Ừ."
Kiều Minh Húc gật đầu nói: "Anh đột nhiên quên mất, anh còn có một văn kiện quan trọng chưa xử lý xong."
Thật ra thì anh chợt rất muốn trở về nhà nghỉ dưỡng, nhìn xem thử cô gái Mạch Tiểu Miên kia có khỏe không.
Vì vậy, bèn nói dối với Lâm Ngọc.
"Vậy à?"
Trên mặt Lâm Ngọc thoáng xuất hiện vẻ không vui, nhưng không muốn để anh cảm thấy mình là một người không hiểu chuyện, cản trở anh, nên đành nói: "Vậy anh cứ bận đi, tự em ăn cơm là được rồi."
"Xin lỗi, Ngọc Ngọc, em ăn nhiều vào nhé."
Kiều Minh Húc rất áy náy nói: "Lần sau sẽ cùng em ăn một bữa ăn thật hoàn chỉnh."
"Ngày mai, được không?"
Mặt Lâm Ngọc đầy mong đợi nhìn anh hỏi.
"Ngày mai nói sau, mấy ngày này anh có hơi bận, có thể không có thời gian tới. Em cố gắng một chút, tranh thủ thiết kế cho tốt."
Kiều Minh Húc đưa tay sờ tóc cô ta, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Ngọc nhìn bóng dáng anh dần rời xa, trong lòng tức giận đến nỗi không có cách nào phát tiết. Cô ta cầm chặt đũa trong tay, dùng sức bẻ gãy...
Đũa gãy thành hai khúc.
Đúng như lòng của cô ta lúc này.
Kiều Minh Húc nhìn thấy Phùng Quang Hiển ở cửa.
Cô gái bên cạnh anh ấy cũng không phải là Lãnh Kiều Thi, mà là một minh tinh nhỏ ăn mặc sexy, õng ẹo ôm cánh tay của anh ấy.