Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 188: Hôn trộm bị đánh (3)




Loại cảm giác này, giống như đang diễn xuất đến cao trào, đột nhiên lại bị đạo diễn kêu ngừng, khiến Kiều Minh Húc cực kỳ khó chịu.
"Này, Mạch Tiểu Miên!"
Anh đưa tay kéo chăn bông cô đang đắp trên người xuống.
Kết quả lại bị cô níu chặt, làm thế nào cũng không kéo được, anh bèn thuận tay vỗ vào mông cô một cái.
Mạch Tiểu Miên bị vỗ mông, chợt giống như có dòng điện chạy qua, lập tức lăn đến bên kia giường, thò đầu ra, bất mãn nói: "Kiều Minh Húc, đừng táy máy tay chân, được chứ?"
"Em ngủ trên giường của tôi, đắp chăn bông của tôi đấy."
"Còn thế nữa à. Thật không nhìn ra, người có vẻ ngoài đẹp trai cao lớn tuấn tú như anh, lại cất giấu lòng dạ hẹp hoài để người ta phải khinh bỉ thế đấy."
Mạch Tiểu Miên nói xong, liền lấy chăn bông bọc trên người mình ném cho anh, sau đó lăn một vòng, trực tiếp lăn xuống đệm lót ngủ dưới sàn nhà của cô. Động tác kia cực kỳ lưu loát, khiến Kiều Minh Húc phải trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy.
Cô gái chết bầm này...
Mạch Tiểu Miên lại kéo chăn bông của mình lên, nhắm mắt tiếp tục giả bộ ngủ.
"Này này này, Mạch Tiểu Miên."
Kiều Minh Húc phát điên kêu lên.
Mạch Tiểu Miên buồn bực không nói lời nào, hoàn toàn ra vẻ không nghe thấy, trả thù anh không chịu nói cho cô biết ý nghĩa của giấc mơ kia, rồi lại còn hẹp hòi đuổi cô xuống giường.
"Được rồi, em thắng!"
Kiều Minh Húc đối với cô hoàn toàn không có cách nào cả.
"Vậy anh nói cho tôi biết, mơ thấy rắn nghĩa là thế nào?"
Mạch Tiểu Miên từ trong chăn thò đầu ra, đáy mắt lóe qua sự giảo hoạt khi được như ý.
"Em tự mình đi hỏi Độ Nương xem, Phật Lạc Y Đức nói thế nào."
Kiều Minh Húc nói.
"Lười hỏi Độ Nương, anh trực tiếp nói cho tôi đi."
"Tôi trực tiếp nói cho em, em sẽ ngại đấy. Em vẫn nên hỏi Độ Nương đi, các em là bạn thân mà."
"Độ Nương không phải là bạn thân của tôi, Cốc Ca mới là bạn thân nam giới của tôi."
"Vậy thì em hỏi Cốc Ca."
Kiều Minh Húc phát hiện, Mạch Tiểu Miên càng ngày càng giống một đứa trẻ vô lối.
Thật khó mà tin tưởng, loại người lỗ mãng vô lối giống như cô, sao lại đi làm pháp y cơ chứ? Hơn nữa còn làm xuất sắc được cơ đấy!
"Không! Tôi không muốn hỏi Cốc Ca của tôi, tôi chỉ muốn hỏi chồng tôi thôi."
Mạch Tiểu Miên trừng mắt nhìn anh, để cho âm thanh trở nên ỏn ẻn nổi cả da gà, nói: "Chồng à, người ta muốn anh nói cho người ta biết cơ mà."
Giọng điệu ấy cô vừa nghe cũng thấy buồn nôn đến nỗi phải run lên.
Kiều Minh Húc cũng run lên, tuy nhiên, nghe vào trong tai anh, lại cảm thấy vui sướng, bèn không nhịn được nói: "Dựa vào giải thích của Phật Lạc Y Đức, phụ nữ mơ thấy rắn, nghĩa là trên phương diện nào đó bị kiềm chế, muốn được thỏa mãn."
Nói xong, anh cảm giác bên tai mình hơi nóng lên, nơi nào đó cũng cứng rắn.
"Phương diện nào đó?"
Cho dù cô đã đọc rất nhiều sách chuyên môn về pháp y thì một cô gái trong trắng thuần khiết như Mạch Tiểu Miên quả thực không có cách nào lĩnh ngộ được phương diện nào đó mà anh nói rốt cuộc là phương diện nào. Vì vậy, lập tức khiêm tốn không ngại phát huy học hỏi, hỏi tiếp.
"Mạch Tiểu Miên, em thật sự không biết, hay là giả vờ không biết đấy?"
Kiều Minh Húc tức giận nói.
"Anh nói mơ hồ như vậy, rốt cuộc tôi có thể biết được cái gì chứ? Tôi cũng không phải là con giun đi trong bụng anh."
Giọng điệu của Mạch Tiểu Miên cũng lớn hơn, nói: "Người như anh thật đúng là khó hiểu mà."
"Được rồi."
Kiều Minh Húc cũng không muốn tranh cãi với cô nữa, liền không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại nói: "Dựa vào phân tích của Phật Lạc Y Đức, phụ nữ mơ thấy rắn, là tính dục bị kiềm chế, muốn được thỏa mãn."
Nói xong, cả gương mặt anh cũng đỏ lên, lập tức cảm thấy vị trí nào đó trên cơ thể như muốn bành trướng lên, vội vàng trốn chạy ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.