Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 189: Nguyên do làm đỏ mặt (1)



Đầu tiên Mạch Tiểu Miên hơi ngẩn ra, sau đó cười to, nói: "Ha ha, Kiều Minh Húc, nói chữ dục thôi cũng sẽ khiến anh đỏ mặt à. Hóa ra anh lại trong sáng như vậy!"

Kiều Minh Húc ở bên ngoài nghe thấy những lời này, bèn thở hổn hển quay trở lại, nói: "Mạch Tiểu Miên, là một người phụ nữ, nói đến chữ dục, em không có cảm giác gì sao, cứ phóng đãng như vậy?"

"Ôi chà!"

Mạch Tiểu Miên rất khinh thường nói: "Khổng tử đã nói rồi, thực sắc tính dã. Huống chi, chúng ta đều là nam nữ trưởng thành. Nói đến chữ dục có gì mà mắc cỡ cơ chứ? Càng không liên quan gì đến từ phóng đãng cả."

"..."

Kiều Minh Húc không nói lời nào nhìn cô, một lần nữa lại đi ra ngoài, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.

Lần này, Mạch Tiểu Miên cũng không gọi anh lại.

Anh vừa đi, Mạch Tiểu Miên liền đưa tay lấy điện thoại di động tới, bắt đầu tìm kiếm giải mã về giấc mơ thấy rắn như Kiều Minh Húc nói lúc nãy.

Quả nhiên đúng theo như lời anh nói.

Cô đưa tay sờ gương mặt đỏ rực của mình, chẳng lẽ mình tuổi đã cao, thật sự bắt đầu bị kìm nén à?

Chao ôi!

Điều này cũng chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thôi, kìm nén thì kìm nén vậy.

Kiều Minh Húc tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu đen rộng thùng thình đi vào, tóc còn mang theo hơi ẩm, cổ áo rộng mở làm bờ ngực màu lúa mạch hơi lộ ra...

Lúc này Mạch Tiểu Miên đang suy nghĩ về vấn đề kiềm chế, nhìn thấy anh đi vào, liền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Trong lòng đang suy nghĩ, nếu như anh thật sự là chồng mình, mà không phải là trên danh nghĩa, chắc hẳn cô không cần phải kìm nén như vậy.

Đè anh xuống, sau đó lập tức xử ngay tại chỗ là được rồi.

Cô vì cái suy nghĩ hoang đường này của mình mà sợ ngây người.

Kiều Minh Húc thấy cô nhìn chằm chằm mình như vậy, sau đó lại bày ra vẻ mặt lạ lùng, dường như kinh ngạc đến ngây người...

Điều này khiến anh bắt đầu xuất hiện chút cảm giác không tự tin lắm, cho rằng trên người mình có chỗ nào không ổn, bèn cúi đầu kiểm tra.

Không phát hiện thấy gì cả.

"Này, Mạch Tiểu Miên!"

Kiều Minh Húc đến gần cô, đưa chân đá vào cái chân đang đặt bên ngoài chăn của cô, nói: "Người phụ nữ phải kìm nén kia, có phải nhìn thấy tôi đẹp trai quá, nên tà tâm trỗi dậy không?"

"Tôi nhổ vào ấy!"

Mặc dù Mạch Tiểu Miên bị anh nói trúng tim đen, nhưng vẫn rất mạnh miệng nói: "Cho dù tôi có đè anh xuống, tôi cũng sẽ không nổi tà tâm với anh đâu. Cho dù tôi có nổi tà tâm thì kinh nguyệt của tôi cũng không cho phép."

"À, hóa ra chỉ là do kinh nguyệt không cho phép mà thôi."

Kiều Minh Húc nhún vai, đưa đôi chân dài của anh ra, trực tiếp bước qua người cô rồi lên giường.

Vốn dĩ anh muốn thông qua loại phương thức này miệt thị Mạch Tiểu Miên.

Nhưng không ngờ, áo ngủ rộng thùng thình của anh ở giữa chỉ dùng một cái thắt lưng. Khi bước chân quá lớn sẽ làm cho vạt áo kia mở rộng ra, khiến cho Mạch Tiểu Miên đang nằm liếc mắt đã nhìn thấy hai cái bắp đùi thon dài, thẳng tới gốc rễ màu đen kia của anh...

Mạch Tiểu Miên cảm thấy huyết dịch toàn thân như sôi trào, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

Kiều Minh Húc không rõ chân tướng bước lên giường, đầu dựa vào thành giường, xoay mặt liếc mắt nhìn Mạch Tiểu Miên. Nhìn thấy gương mặt đỏ rực của cô, vô cùng không bình thường, bèn khẩn trường cúi người đưa tay sờ trán cô, nói: "Sốt sao?"

Anh cúi người, vừa vặn làm cảnh xuân lộ ra, toàn bộ bộ ngực to lớn phơi bày trước mắt Mạch Tiểu Miên ở khoảng cách gần..

Máu huyết của Mạch Tiểu Miên như phụt ra, mặt càng thêm đỏ, bị bàn tay mát lạnh của anh sờ trán. Cô vô cùng khẩn trương siết chặt chăn, lắc đầu nói: "Không...Không có..."