"Pháp y Mạch, chuyện này nên xử trí như thế nào, cô tự cân nhắc đi, chỉ hi vọng cô sẽ không hối hận vì lựa chọn đó của bản thân."
Lâm Khoa thấy sự khó xử trên gương mặt cô, bèn hòa hoãn nói.
"Cảm ơn."
Lúc này Mạch Tiểu Miên đang rơi vào tình thế khó xử, bên trái cũng không được mà bên phải cũng không xong.
Hai người tiến vào phòng làm việc, Trương Hòa đã chuẩn bị ghi chép giám định xong, sau đó dè dặt đưa cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên cực kỳ cẩn thận kiểm tra lại một lần, ký tên xuống, sau đó giao cho Lâm Khoa.
Lâm Khoa tạm biệt rồi rời đi.
Lâm Khoa vừa đi, Trương Hòa đã khẩn trương hỏi: "Chị Mạch, cảnh sát Lâm đồng ý giúp em giữ bí mật sao?"
"Trương Hòa, em thật sự có thể đảm bảo đây là lần cuối cùng em vi phạm quy tắc nghề nghiệp sao?"
Mạch Tiểu Miên cực kỳ chăm chú nhìn anh hỏi.
Trương Hòa vội vàng gật đầu, đưa tay lên thề, mặt đầy thành khẩn nói: "Em đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa! Nếu tái phạm, em sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế, phơi thây ngoài đường!"
"Được rồi! Đừng nói nữa."
Nghe thấy lời thề này của cậu ta, Mạch Tiểu Miên phiền não ngăn lại.
Những lời này lại khiến cô nhớ tới Trình Đông Thành.
Trước kia, Trình Đông Thành cũng đã từng thề, sẽ yêu cô hết cả cuộc đời này. Rồi cũng thề sẽ bị thiên lôi đánh, phơi thây ngoài đường thế này.
"Chị Mạch, chị chịu tha thứ cho em rồi sao?"
Trương Hòa tràn đầy mong đợi hỏi.
"Nhớ lời thề hôm nay của cậu. Bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Lâm Xảo Lâm đi, ngay trước mặt tôi!"
Mạch Tiểu Miên nhìn cậu ta nói.
"Được, em gọi ngay đây!"
Trương Hòa vội vàng bấm số điện thoại của Lâm Xảo Lâm, còn mở loa ngoài cho Mạch Tiểu Miên nghe.
"Tổng giám đốc Lâm, thật xin lỗi."
"Chuyện gì?" Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Xảo Lâm.
"Về chuyện kia, tôi thật sự không thể giúp được ông, điều này trái với quy tắc nghề nghiệp của tôi. Tôi sẽ thối lui tiền lại cho ông."
Trương Hòa nói xong, bèn khẩn trương liếc nhìn Mạch Tiểu Miên, tuy nhiên trong lòng lại mơ hồ đau nhói.
Hai trăm nghìn tệ đấy, chính là ba bốn năm tiền lương của cậu ta. Mắt thấy là đã tới tay, nhưng lại phải phun ra ngoài.
"Chê ít tiền sao? Ba trăm nghìn!"
Lâm Xảo Lâm nói.
Nghe thấy số tiền này, trong lòng Trương Hòa lại giật mình một cái, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Thật xin lỗi, nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không thể nào giúp ông được cả. Báo cáo giám định chính xác hôm nay đã giao vào tay đội hình sự rồi..."
Cậu ta vẫn chưa nói hết câu đã bị Lâm Xảo Lâm thô bạo cúp máy.
Mạch Tiểu Miên vẫn luôn ở bên cạnh quan sát cậu ta.
Thấy lúc cậu ta nghe Lâm Xảo Lâm nói sẽ đưa cho ba trăm nghìn tệ, khóe mắt của cậu ta khẽ giật giật, rất rõ ràng, ý chí lại không kiên định.
Người như vậy có thể giữ vững lập trường tuân theo quy tắc của nghiệp pháp y sao?
Cô hối hận vì đã giúp cậu ta.
"Chị Mạch, bây giờ em sẽ lập tức chuyển tiền cho ông ta." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Trương Hòa ở trước mặt cô chuyển khoản lại hai trăm nghìn tệ cho Lâm Xảo Lâm.
Nhìn thấy cậu ta như vậy, Mạch Tiểu Miên thực sự không biết phải làm thế nào cả. Cô đành phải dặn dò cùng cảnh cáo cậu ta một lần nữa, làm người nhất định phải có ranh giới cuối cùng của mình.
Trương Hòa liền luôn mồm đáp ứng.
Tuy nhiên, từ đây Mạch Tiểu Miên cũng đã hứa với lòng mình, bắt đầu từ bây giờ phàm là những hồ sơ giám định, cô sẽ tự mình ký, sau đó đưa đến đội hình cảnh mà không để Trương Hòa đưa đi nữa.
Sau khi tan việc.
Mạch Tiểu Miên cũng không nghĩ Kiều Minh Húc sẽ đến đón cô, mà dự định đi bộ về nhà.
Ai biết, cô vẫn chưa ra khỏi cổng đã nhận được điện thoại của Kiều Minh Húc, anh hỏi: "Em tan việc chưa?"
"Mới vừa xong."
"Tôi ở cửa đợi em."
"Ồ?"1
Mạch Tiểu Miên hơi kinh ngạc, sau đó mừng rỡ nói: "Được, bây giờ tôi đi ra ngoài ngay."
Đi ra khỏi cửa đơn vị, quả nhiên liền nhìn thấy anh vô cùng đẹp trai anh tuấn đứng trước cửa xe, khiến mấy cô gái đi đường đều nhìn chăm chú.
Mà gương mặt anh lại cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú về phía Mạch Tiểu Miên đang đi ra khỏi cổng. Còn về phần những người khác, anh không hề liếc nhìn dù chỉ là một chút.