Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 286: Ghen tuông quá mức (5)




Tiếng ra lệnh này của anh khiến cho tinh thần đang hốt hoảng lúng túng của cô tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Sau đó nhớ đến môi của anh vừa nãy đã hôn Lâm Ngọc.
Bây giờ thế mà lại đến hôn mình.
Nghĩ đến đây, dạ dày trào lên một cơn buồn nôn, không nhịn được mà nhấc chân lên đá một cú…
Từ nhỏ cô đã tập luyện nam quyền bắc cước Bả Gia Tử, cú đá này có sức lực không hề nhỏ, suýt chút nữa đã đá vào chỗ hiểm của Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc bị cô đá đến phải giật lùi về sau mấy bước, sau đó rớt thẳng xuống bể bơi…
Tùm!
Một tiếng vang thật lớn!
Bể bơi bắn lên vô số bọt nước văng tung toé!
Kiều Minh Húc nhanh chóng chuyển từ tư thế con chó rơi xuống nước đầy xấu hổ sang tư thế bơi lội.
Anh trồi lên khỏi mặt nước, nhìn Mạch Tiểu Miên với vẻ hung ác, phẫn nộ thét gào: “Mạch Tiểu Miên, có phải em muốn mưu sát chồng mình không?”
Mạch Tiểu Miên cũng không ngờ mình vô thức ra tay mạnh như vậy, cô cũng bị hù sợ.
Chỉ là, cô không chịu nhận sai mà còn đỏ mặt tranh cãi: “Ai bảo anh có ý đồ xấu xa với tôi? Tôi còn chưa phế anh là đã nhẹ tay rồi đó, anh nên cảm thấy vui mừng mới phải!”
“Ý đồ xấu xa?”
Kiều Minh Húc toát mồ hôi.
“Tự nhiên anh hôn trộm tôi, này không phải có ý đồ xấu xa với tôi thì là gì?”
Mạch Tiểu Miên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Em là vợ tôi, tôi hôn một cái thì có ý đồ xấu xa gì chứ?”
Kiều Minh Húc sắp tức tới điên luôn rồi.
“Xin lỗi, tôi chỉ là vợ hợp đồng của anh thôi. Anh muốn hôn thì đi mà hôn Ngọc Ngọc yêu dấu của anh đi, chị đây không thèm hầu, ha ha.”
Mạch Tiểu Miên cười một cách khoa trương, rồi xoay người vội vàng rời đi, tránh cho sau khi anh lên bờ thì ra tay với cô.
Kiều Minh Húc đứng trong nước tức đến ngổn ngang.
Cô ả chết tiệt!
Anh thấp giọng mắng một câu rồi lên bờ, bước vào phòng thay đồ của bể bơi tắm rửa thay quần áo.
Kết quả, phát hiện khăn tắm lớn bên trong của mình đã bị Mạch Tiểu Miên dùng qua, hơn nữa còn bị vứt đại sang một bên, nhìn như một mớ hỗn độn.
Cô ả chết tiệt!
Anh lại thấp giọng mắng thêm một câu: “Sao có thể vứt đồ lung tung như thế? Còn là phụ nữ nữa hay sao?”
“Hắt xì!”
Mạch Tiểu Miên đang ngồi an ổn trên ghế sofa xem tivi chờ ăn cơm thì bỗng hắt xì liên tục, lại không giống như bị cảm, chẳng lẽ ban nãy làm hung ác quá, bị Kiều Minh Húc ghi thù rồi mắng mình?
Kiều Minh Húc đang tắm cũng hắt xì mấy cái, trong lòng cũng nghi ngờ có phải Mạch Tiểu Miên đang mắng anh hay không.
Trong phòng tắm chỉ có một cái khăn tắm lớn, hơn nữa còn là cái khăn tắm đã bị Mạch Tiểu Miên dùng qua.
Anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cầm khăn lên rồi ngửi ngửi.
Trên khăn tắm vẫn còn vương lại mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể của cô, không hề có mùi nước hoa gì, rất thoải mái, giống như mùi hương của cỏ thơm.
Anh cầm lòng không đặng mà ngửi thêm mấy lần, dục vọng của cơ thể cũng dâng lên mấy phần.
Phát hiện nỗi xao động của mình, anh vội vàng dùng khăn lau khô nước trên người mình, thay bộ quần áo sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi ra ngoài…
Bước vào phòng khách lầu một, thấy Mạch Tiểu Miên đang xem tivi thì cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Ai biết được, anh vừa ngồi xuống thì cô đã nhích mông cách xa anh cả mét, giống như anh là vi khuẩn mầm độc vậy.
Việc này khiến anh cực kỳ khó chịu!
Anh thử tiến lại gần cô…
Cô lại nhích ra xa một chút…
Lại đến gần…
Lại nhích ra…
Thẳng đến khi Mạch Tiểu Miên bị dồn sang một cái ghế khác, cô mới hung tợn hỏi anh: “Kiều Minh Húc, rốt cuộc anh muốn làm gì? Trên người tôi không có mùi gì hết, anh đừng có dựa gần như vậy nữa!”
“Đây là sofa của nhà tôi, tôi muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đó.”
Dù cho Kiều Minh Húc có cứng miệng đến thế, nhưng lỗ tai của anh đã hơi đỏ lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.