“Được rồi, anh thắng.”
Mạch Tiểu Miên trợn mắt nhìn anh: “Tôi chỉ là người ở nhờ trong cái nhà này mà thôi, không có quyền lên tiếng.”
“Mợ chủ, cô với cậu chủ lại giận dỗi nhau sao?”
Thím Trương đang bận rộn ở bên cạnh nhìn thấy hai người họ giận dỗi nhau giống như trẻ con, thím ấy không nhịn được buồn cười hỏi.
“Thím Trương à, sao tôi dám giận dỗi với cậu cả Kiều được? Anh ấy là người lớn nhất ở cái nhà này, anh ấy mà khó chịu, nói không chừng sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà luôn, tôi nịnh bợ anh ấy còn không kịp nữa kìa.”
Mạch Tiểu Miên lên tiếng.
“Ha ha, mợ chủ, cô nói chuyện thật là thú vị. Nhìn cậu chủ lo lắng cho cô như vậy, sao có thể đuổi cô ra khỏi nhà được.”
Thím Trương cười nói.
“Anh lo lắng cho tôi à?”
Mạch Tiểu Miên nhìn Kiều Minh Húc.
“Em có phải là trẻ con đâu, ai thèm lo lắng cho em?”
Kiều Minh Húc liếc nhìn cô rồi bình tĩnh nói.
“Thím Trương, thím đã nghe thấy chưa? Anh ấy nói anh ấy không hề lo lắng cho tôi chút nào, ôi, số của tôi khổ quá mà, gả cho một người chồng chẳng hề lo lắng gì cho mình, để mặc tôi tự sinh tự diệt.”
Mạch Tiểu Miên cố tình ra vẻ khóc lóc.
“Mợ chủ, suy nghĩ này của cô sai rồi, ngoài miệng cậu chủ nói không lo lắng cho cô, nhưng trong lòng lại rất yêu thương cô. Vừa rồi vừa về đến nhà là cậu ấy lập tức hỏi cô đang ở đâu. Tôi nói có lẽ cô không được khỏe, đang ngủ, cậu ấy lập tức trở nên vô cùng lo lắng, đi lên lầu thăm cô.”
Thím Trương vội vàng giải thích cho Kiều Minh Húc.
Nghe đến đây, trong lòng Mạch Tiểu Miên trở nên ấm áp.
Từ lúc cô bị thương ở chân khi kết hôn, cô đã biết rất rõ rằng Kiều Minh Húc thực sự rất quan tâm đến cô.
Nhưng vừa nghĩa đến việc anh vừa ở trên giường của Lâm Ngọc thì cô lại cảm thấy khó chịu.
“Thím Trương, có mấy người không có lương tâm, thím không cần phải phí công giải thích với cô ấy.”
Kiều Minh Húc ở bên cạnh lạnh lùng nói.
“Tôi sai rồi.”
Ngược lại Mạch Tiểu Miên nhận sai rất nhanh: “Cậu cả Kiều của chúng ta là người có lương tâm nhất trên thế giới này, còn lương tâm của tôi đã bị chó tha đi mất rồi.”
“Đúng vậy, người phụ nữ nào đó, chẳng những không có lương tâm, mà còn cãi lời rất nhiều!”
Kiều Minh Húc nói.
“Được thôi, vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ bắt đầu trầm mặc ít nói, sẽ nghe lời anh, làm một người phụ nữ tam tòng tứ đức.”
Mạch Tiểu Miên nói xong lập tức ngậm miệng lại.
“Thật sự có thể sao?”
Kiều Minh Húc hơi nghiêng người nhìn cô.
Để thể hiện sự cương quyết của mình, Mạch Tiểu Miên không trả lời anh, tiếp tục im lặng.
“Thật sự không nói nữa à?”
“...”
Mạch Tiểu Miên vẫn không trả lời.
“Được rồi, vợ yêu của tôi, đi rót cho tôi một ly nước nóng.”
Kiều Minh Húc chỉ vào cái ly trên bàn rồi nói.
Mạch Tiểu Miên bước tới, cầm lấy cái ly, rót một ly nước rồi đặt xuống cái bàn trước mặt anh.
“Đặt vào tay tôi.”
Mạch Tiểu Miên lại bưng ly đến trước mặt anh.
Kiều Minh Húc nhận lấy, uống mấy ngụm, sau đó nói: “Vai của tôi hơi mỏi, thợ đấm bóp tư nhân như em mau đến xoa bóp cho tôi đi.”
Mạch Tiểu Miên ngoan ngoãn, im lặng đứng sau lưng xoa bóp cho anh.
“Ừ, thoải mái. Bên trái dùng sức một chút.”
Mạch Tiểu Miên dùng sức bên trái.
“Vai phải của tôi hơi ngứa, em gãi giúp tôi đi.”
Mạch Tiểu Miên vẫn im lặng, ngoan ngoãn gãi ngứa giúp anh.
“Ừ, vai cũng đỡ rồi, hai chân của tôi cũng rất mỏi, lại đấm chân cho tôi đi.”
Kiều Minh Húc gác đôi chân dài của mình lên bàn trà.
Mạch Tiểu Miên từ phía sau đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống, bắt đầu đấm chân cho anh.
Động tác của cô không nặng cũng không nhẹ, thực sự rất thoải mái.
“Ừ, giúp tôi xoa bóp chân đi.”
Kiều Minh Húc lắc lắc chân của mình.