Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 289: Không phục thì đấu (1)




“Cái tôi muốn ăn không phải cái này, gắp lại đi.”
Kiều Minh Húc kén chọn nói.
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh, cố để không mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn ăn gì?”
“Em tự liệu mà làm.”
Kiều Minh Húc hiểu ánh mắt đang hỏi của cô, anh bèn đáp lời.
Mạch Tiểu Miên nghĩ ngợi rồi gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
“Tôi không muốn ăn sườn.”
Mạch Tiểu Miên chỉ đành gắp sườn về, sau đó gắp một con tôm chiên bột cho anh.
Kết quả anh vẫn chê.
“Kiều Minh Húc!”
Cô thực sự hết chịu nổi, cô đặt đũa xuống, giận dữ nói: “Rốt cuộc anh có thôi đi không hả? Anh có tay có chân, muốn ăn gì thì tự mình gắp. Tôi sắp đói chết rồi, tôi mà còn để ý đến anh nữa thì tôi là con ngốc.”
Sau khi xả giận xong, cô cũng bắt đầu động đũa, ăn như hổ đói, không nhìn Kiều Minh Húc nữa.
Kiều Minh Húc buồn cười nhìn cô ăn nhanh, cảm thấy cô ăn cũng kha khá rồi, anh lên tiếng: “Mạch Tiểu Miên, chẳng phải em muốn làm một người phụ nữ ngoan ngoãn kiệm lời à? Em nhìn bộ dạng em đi, lớn tiếng gọi chồng, không nghe lệnh chồng, còn không đợi chồng ăn trước mà đã ăn rồi, hơn nữa còn ăn một cách khó coi như vậy, chậc chậc.”
“Ai để ý đến em là đồ ngốc.”
Mạch Tiểu Miên ngẩng đầu lườm anh, vừa nhai vừa nói: “Vốn dĩ ấy, tôi đã quyết chí làm một người phụ nữ tốt, nhưng biết làm sao được, gặp phải người đàn ông bới móc đủ điều như anh đây nên chỉ đành từ bỏ ý định đó. Từ nay về sau, tôi thích thế nào thì làm thế đó, cùng lắm là anh đuổi tôi ra khỏi nhà thôi.”
“Ô cá tính nhỉ.”
Kiều Minh Húc chế nhạo.
“Tôi vốn là người có cá tính mà!”
Mạch Tiểu Miên nhướng mày, ánh mắt đầy khiêu khích: “Không phục thì đấu!”
“Đấu thế nào? Đấu trong nước hay là đấu trên giường?”
Nói xong, chính bản thân anh cũng ngẩn ra, tai đỏ lên.
Câu này là buộc miệng!
Không phải anh cố ý!
“Chậc chậc, Kiều Minh Húc, anh đúng là đồ đàn ông dung tục lại còn buồn nôn! Anh với Ngọc Ngọc của anh đấu trên giường được rồi, đừng kéo tôi vào. Cùng lắm thì tôi đấu trong nước với anh một hiệp, xem thử ai mới là cao thủ bơi lội thực sự.”
Mạch Tiểu Miên trừng mắt nói.
“Được, ăn cơm xong chúng ta đấu một trận!”
“Đấu thì đấu, tôi sợ anh chắc?”
Mạch Tiểu Miên lạnh lùng hừ một tiếng, chợt nhớ ra ở đây cô không có đồ bơi: “Đợi ăn xong tôi đến chỗ mẹ tôi lấy đồ bơi sang.”
“Cậu chủ, bên ngoài có người giao hàng đến!”
Đang nói, thím Trương đi vào báo.
“Vâng, bảo họ đợi một lát.”
Kiều Minh Húc biết là đồ bơi tới rồi, anh bèn nói với Mạch Tiểu Miên: “Vứt dần đồ bơi ở nhà mẹ đẻ của em đi cho tôi.”
“Vứt? Anh mua đồ mới cho tôi à?”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh, hỏi.
“Ừm, đồ bơi đã giao rồi đấy, em ăn xong thì đi xem thử có thích không.”
Kiều Minh Húc đáp lời.
“Cái gì? Ngay cả đồ bơi anh cũng mua giúp tôi rồi?”
Mạch Tiểu Miên vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.”
“Tốc độ thật đấy!”
Mạch Tiểu Miên lẩm bẩm một câu.
“Chẳng phải em nên nói là chu đáo quá sao?”
Kiều Minh Húc nhìn cô, hỏi.
“Được, anh chu đáo, tôi cảm động!”
Mạch Tiểu Miên nghĩ ngợi rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực: “Chắc không phải đồ bơi anh mua đều là bikini hết đấy chứ?”
“Đúng là tôi muốn mua bikini cho em, vấn đề là dáng em mặc bikini được à?”
Kiều Minh Húc buồn cười, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.