Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 290: Không phục thì đấu (2)



“Hừ, lười thảo luận vấn đề này với anh, tóm lại chị đây vẫn khá hài lòng với vóc dáng của mình.”

Mạch Tiểu Miên ăn cơm xong, lau khóe miệng, đứng lên nói: “Anh cứ thong thả ăn, tôi đi xem đồ bơi, không hợp thì trả lại.”

“Đi đi, đi đi.”

Kiều Minh Húc phất tay.

Mạch Tiểu Miên đi ra ngoài thì thấy bên ngoài cửa đặt mấy thùng lớn.

Hai nhân viên của cửa hàng đang đợi.

“Mấy thứ này là đồ bơi hết à?”

Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.

“Đây là mợ chủ nhà chúng tôi.”

Thím Trương nói với hai nhân viên cửa hàng.

“Chào cô Kiều.”

Hai nhân viên vội chào hỏi Mạch Tiểu Miên.

“Chào hai anh.”

Mạch Tiểu Miên gật đầu.

“Cô Kiều, những thứ này đều là đồ bơi, chủ tịch Kiều bảo chúng tôi mang hết đồ bơi size M 34C các kiểu đến cho cô, mời cô xem.”

Hai nhân viên đó mở thùng ra, bên trong xếp đầy đồ bơi các kiểu.

“Anh ấy biến thái à, mua nhiều đồ bơi vậy.”

Mạch Tiểu Miên không nhịn được lẩm bẩm, tiện tay cầm một bộ đồ bơi lên, nhìn qua nhìn lại, cảm thấy vẫn khá bảo thủ, cô bèn nói với nhân viên: “Tôi chỉ cần hai bộ là đủ rồi, những bộ khác thì trả về.”

“Cái này...”

Nhân viên hơi khó xử: “Là chủ tịch đốc Kiều bảo mua.”

“Không trả, để lại hết đi.”

Kiều Minh Húc từ phòng ra đi ra, nói: “Tổng cộng hết bao nhiêu, ngày mai đến phòng làm việc của tôi, tìm thư ký của tôi thanh toán.”

“Cảm ơn chủ tịch Kiều.”

Nhân viên vui mừng, vội cảm ơn rồi niềm nở hỏi đặt đồ bơi ở chỗ nào.

Kiều Minh Húc bảo thím Trương dẫn họ đến phòng thay đồ ở hồ bơi phía sau.

“Kiều Minh Húc, cho dù anh giàu có cỡ nào đi nữa thì cũng đừng tùy hứng như vậy, mua cho tôi tận mấy chục bộ đồ bơi ư?”

“Làm gì mấy chục bộ, chỉ có mười mấy bộ thôi.”

Kiều Minh Húc nhìn cô, nói: “Hết cách rồi, tôi có tiền tùy hứng như vậy đấy, không phục thì đấu!”

Mạch Tiểu Miên đầu đầy vạch đen: “Anh học theo người ta nhanh ghê.”

“Trước giờ tôi học giỏi vậy đấy.”

Chủ tịch Kiều chẳng khiêm tốn chút nào.

Mạch Tiểu Miên nhìn anh với vẻ bất lực rồi đi ra sân sau xem đồ bơi.

Trong phòng thay đồ rộng lớn, đồ bơi đã được lấy ra hết, treo lên đâu vào đấy.

Tổng cộng có mười lăm bộ!

Quả nhiên là kiểu nào cũng có.

Tất nhiên cũng có bikini ba mảnh.

Mạch Tiểu Miên nhìn thấy đồ bơi thì rất muốn xuống nước bơi.

Cô chọn một bộ màu đen, có thể bọc kín cơ thể, thay đồ, vừa đi ra thì nhìn thấy Kiều Minh Húc.

Kiều Minh Húc quan sát cô từ đầu đến chân: “Quả nhiên vóc dáng không đẹp nên không dám mặc bikini.”

“Tôi đã không còn trẻ trung nhiệt huyết nữa, cách khích tướng của anh chẳng có tác dụng đâu. Nào chúng ta đấu một trận, xem rốt cuộc ai mạnh hơn.”

“Ừm, em đợi đó.”

Kiều Minh Húc đi vài bước rồi quay đầu nói: “Nếu em thắng thì em có yêu cầu gì?”

Mạch Tiểu Miên nghĩ ngợi: “Anh ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường!”

Kiều Minh Húc cau mày: “Nếu tôi thắng, em ngủ trên giường!”

“Tốt vậy? Còn anh thì sao?”

“Tôi cũng ngủ trên giường!”

“Thèm vào, đang nghĩ sao anh lại có lòng tốt như vậy đấy, nhưng tôi sẽ không để anh có cơ hội thắng đâu.”

Mạch Tiểu Miên nói với vẻ mặt đắc thắng.

“Đấu xong mới biết, vợ khoan hẵng đắc ý!”

“Phụt, lại còn vợ cơ đấy, vậy chồng à, anh cũng sắp thành người hài hước rồi.”

Mạch Tiểu Miên phì cười.

“Ở với người hài hước lâu rồi nên mưa dầm thấm đất.”

Kiều Minh Húc nhún vai, đi vào phòng thay đồ, chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen rồi đi ra.