"Để chú Trương đưa em đi làm."
Kiều Minh Húc nói xong, liền cất bước rời đi.
Mạch Tiểu Miên nhìn bóng lưng của anh, cúi đầu tiếp tục húp cháo, không cảm nhận được mùi vị gì.
"Thiếu phu nhân."
Thím Trương không nhịn được nói: "Có câu nói, giữa vợ chồng không thể giận nhau qua một đêm, đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa ấy mà. Cô còn muốn cùng thiếu gia cãi nhau đến bao giờ cơ chứ? Tôi nhìn còn thấy khó chịu, huống chi là chính cô cậu."
"Thím Trương à, con không ầm ĩ với thiếu gia nhà bà đâu.". Đam Mỹ Cổ Đại
Mạch Tiểu Miên nhìn bà nói: "Chỉ là giữa chúng cháu có vài việc cần phải suy nghĩ lại thôi."
"Suy nghĩ gì cơ chứ, cô đừng tưởng thím Trương tôi đây già rồi nên không hiểu được tâm tư của những người trẻ tuổi các cô. Giữa cô với thiếu gia xảy ra mâu thuẫn, nhất định là vì tối hôm qua cô Lâm Ngọc tới. Đều do cô Lâm Ngọc kia cả, thiếu gia cũng đã kết hôn rồi, cô ta còn xông vào làm gì cơ chứ? Còn tùy ý tự tiện chạy lên lầu vào phòng hai người, bây giờ quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi, ôi chao! Thiếu phu nhân à, cô cũng phải thông cảm cho thiếu gia nhé. Dù sao thiếu gia cùng cô ta cũng đã có nhiều năm tình cảm, cho dù cô ta có vô lý thế nào đi nữa, cậu ấy cũng không thể nào đối xử quá tàn nhẫn được. Phải cần có thời gian, thiếu phu nhân à, cho dù là vợ chồng, nếu muốn sống hòa thuận lâu dài, thì nhất định cũng phải bao dung và thấu hiểu cho nhau. Thiếu gia là một người cao quý như vậy, vì để chiều theo ý cô, mà còn có thể đi nấu cháo cho cô ăn, sao cô lại không thể thông cảm cho cậu ấy hơn một chút cơ chứ?"
Thím Trương tận tình khuyên nhủ.
"Vâng, cháu biết rồi."
Mạch Tiểu Miên ủ rũ đáp lại một tiếng.
Nếu như cô cùng Kiều Minh Húc thật sự là vợ chồng, cô có lẽ có thể bao dung và thấu hiểu như lời thím Trương nói vậy.
Hơn nữa, hiện tại cô cũng không phải nóng nảy với Kiều Minh Húc, mà là muốn giữ khoảng cách nhất định với anh, không muốn anh quá tốt với mình, sẽ dẫn đến tham luyến, tăng thêm sự đau khổ sau này.
Đương nhiên, chuyện này thím Trương không thể hiểu được.
"Thiếu phu nhân à, thiếu gia của chúng ta, cùng với những cậu ấm con nhà giàu khác không giống nhau. Những anh chàng nhà giàu kia đều là công tử đào hoa, ăn chơi trác táng, ỷ có tiền thay hết bạn gái này đến bạn gái khác, chơi đùa với không ít phụ nữ. Nhưng thiếu gia của chúng ta cho tới bây giờ vẫn luôn giữ mình sạch sẽ. Nhiều năm qua cũng chỉ có một cô bạn gái là Lâm Ngọc kia, chứ không bao giờ đi ra ngoài quan hệ bừa bãi cả. Đầu năm nay, gặp được một người đàn ông tốt như vậy, cô nhất định phải quý trọng đấy."
Thím Trương nói tiếp.
"Vâng."
Cô cũng muốn quý trọng chứ.
Vấn đề là, anh lại không thuộc về riêng cô, dù có quý trọng, cũng không thể dùng được.
Càng quý trọng chỉ càng thống khổ mà thôi!
Không muốn nghe thím Trương càm ràm nữa, cô bèn nhanh chóng uống xong cháo, đứng dậy nói: "Thím Trương à, cháu đi làm đây."
"Để chú Trương đưa cô đi."
Thím Trương vừa định gọi chú Trương, thì đã bị Mạch Tiểu Miên ngăn lại: "Cháu không muốn ngồi xe, muốn đi bộ một chút, không cần làm phiền chú Trương đâu ạ. Thím nói chú ấy không cần đón cháu tan làm luôn đâu ạ, cháu còn muốn đi tới chỗ này nữa."
Mạch Tiểu Miên nhớ tới đã hai tuần rồi cô chưa ghé qua mái ấm tình thương.
Thời điểm mỗi lần buồn phiền, chỉ khi đến cô nhi viện, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của lũ trẻ, cô mới có thể nguôi ngoai được.
"Cô đi đâu vậy, cứ để chú Trương đưa cô tới đó."
"Không cần ạ, cháu chỉ muốn đi một mình. Có thể tối nay cháu không về ăn cơm, thím đừng chờ cơm cháu làm gì."
Buổi sáng, trên con đường Vườn Thượng Uyển vắng lặng, tiếng chim hót hòa lẫn với hương hoa, có một vài cụ già đang tản bộ, những học sinh vội vã đến trường, những người phụ nữ đang chen chúc nhau mua thức ăn...
Tất cả những người này, khi nhìn thấy cô ấy, đều nhiệt tình chào hỏi.
Dường như bọn họ đều biết cô, biết cô là vợ của Kiều Minh Húc.