"Tôi không sao cả, đầu của em còn nhức không?"
Kiều Minh Húc vươn tay kiểm tra đỉnh đầu của cô.
"Không sao đâu, Minh Húc à, nhanh lên nào, đưa tôi đi gặp Đông Thành."
Vẻ mặt Mạch Tiểu Miên lúc này lại lộ ra vẻ bình tĩnh khác thường.
Sự bình tĩnh này, dưới cái nhìn của Kiều Minh Húc, giống như sự bình tĩnh trước cơn bão tố vậy, khiến người ta phải đau lòng, hoảng sợ.
Anh cũng không do dự mà bước nhanh xuống cùng cô, phóng xe thẳng đến bệnh viện nơi Trình Đông Thành đang cấp cứu.
Khi anh đến bệnh viện, phòng cấp cứu vừa mới tắt đèn, cửa mở, các bác sĩ bước ra.
Mạch Tiểu Miên vội vàng tiến lên, hỏi: "Đã cứu được người rồi sao?"
Bác sĩ lắc đầu, nhìn cô hỏi: "Cô chính là bác sĩ pháp y Mạch Tiểu Miên đúng không?"
"Đúng vậy."
"Anh ấy không thể cứu được nữa, vài phút nữa thôi sẽ tử vong. Cô chuẩn bị khám nghiệm đi."
Bác sĩ mặt đầy vẻ tiếc hận nhìn cô, nói: "Mặc dù chuyện này đối với cô rất tàn nhẫn, nhưng mà, đó là yêu cầu của anh ấy."
"Có ý gì?"
Kiều Minh Húc ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
"Anh Kiều, pháp y Mạch, chuyện là như thế này, trước khi Trình Đông Thành tự sát, anh ấy đã để lại một bức thư tuyệt mệnh, trong đó viết rằng anh ấy muốn cô tự mình giải phẫu thi thể cho mình, lấy nội tạng của anh ấy và hiến tặng cho những người cần nó."
Cảnh sát đang canh giữ hiện trường đưa di thư cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên hai tay run run cầm lấy, đọc:
"Tiểu Miên, thật xin lỗi vì anh lại muốn em làm ra chuyện vô cùng tàn nhẫn này, xin em đừng tha thứ cho anh. Em đã từng nói, em muốn tự mình cầm dao rạch ngực anh ra xem có phải anh không còn trái tim nữa không. Bây giờ, anh không thể không để em đi thực hiện nguyện vọng tàn nhẫn này được. Anh đã phạm phải tội lớn như vậy, không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa. Anh thật sự hy vọng mình là Trình Tây Thành, mà không phải là Trình Đông Thành, như vậy, em cũng sẽ không khó khăn đến thế này. Nhưng mà, cuối cùng em vẫn biết được thân phận thật sự của anh, điều này đối với em mà nói, thật tàn khốc. Thật xin lỗi, Tiểu Miên. Anh biết, cho dù anh có chết một trăm lần đi nữa, cũng không thể nào chuộc tội. Chỉ hy vọng có thể được tự tay em, lấy hết những bộ phận hữu dụng trên cơ thể anh đi, quyên tặng nó cho người cần, để bọn họ có thể sống thật tốt trên đời này, giảm bớt một chút tội lỗi của anh. Thật xin lỗi, Tiểu Miên, anh đã không còn yêu em từ lâu rồi, em đừng nhớ đến anh làm gì, cứ giải phẫu như nững người đã chết khác, sau đó trở về ngủ một giấc thật ngon, tiếp tục sống cuộc sống của mình. Chúc em thật hạnh phúc."
Đọc xong, bức di thi rơi xuống từ trên tay Tiểu Miên.
"Pháp y Mạch, không còn thời gian nữa, nhanh đi vào gặp anh ấy để phẫu thuật thôi!"
Bác sĩ nhìn Mạch Tiểu Miên với vẻ mặt đầy thương cảm, thúc giục: "Nếu tiếp tục chậm trễ, những bộ phận đó sẽ không còn hữu dụng nữa đâu."
Kiều Minh Húc tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Sao lại dám để Tiểu Miên làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy cơ chứ, anh thật muốn cầm dao chém Trình Đông Thành thành từng mảnh mà.
Một kẻ ích kỷ, độc ác như vậy!
Mạch Tiểu Miên đã yêu anh nhiều năm đến thế!
Chẳng lẽ anh ta lại không hề quan tâm đến tương lai sẽ có bóng đen phủ lên trái tim của cô ấy sao?
Thật không xứng làm đàn ông!
Mạch Tiểu Miên loạng choạng bước vào phòng mổ.
Trình Đông Thành yên tĩnh nằm trên giường, đầu quấn băng gạc, sắc mặt xám xịt đầy hơi thở chết chóc...
Cách anh ta tự sát cũng vô cùng kỳ dị, không phải theo kiểu cắt tĩnh mạch thông thường, mà là dùng một vật cứng đâm từ thái dương vào bên trong hộp sọ, dẫn đến chấn thương thần kinh não, không thể nào cấp cứu được, nhưng lại không thể chết nhanh chóng.
Mạch Tiểu Miên sững sờ nhìn anh ấy, trong đầu lại nhớ về thời cấp hai, thiếu niên rạng rỡ tỏa nắng như ánh mặt trời ấy...