Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 379: Chân tướng khiếp sợ (14)



Trình Đông Thành hơi hé mắt, nhìn thấy cô, đôi môi tái nhợt khẽ cử động, mơ hồ nghe được câu nói: "Tiểu Miên, thật xin lỗi..."

Nói xong, anh nhìn cô bằng một ánh mắt thật sâu, sau đó nhắm hai mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, có một loại cảm giác im lặng phó mặc cho số phận.

Trái tim của Mạch Tiểu Miên giống như bị một bàn tay to bóp chặt, không cách nào thở nổi.

Cô muốn lay anh ấy dậy, hỏi anh tại sao phải làm như vậy...

"Tiểu Miên, đừng buồn, phẫu thuật đi, có thể được ở bên em những giây phút cuối cùng này, cũng là hạnh phúc của anh."

Trình Đông Thành lẩm bẩm nhắm mắt lại, nói: "Nhân lúc nội tạng của anh còn hữu dụng, giúp anh giảm bớt một chút tội nghiệt."

Bác sĩ cũng dẫn một vài y tá vào, cầm trên tay đầy đủ dụng cụ để mổ lấy nội tạng.

Một y tá khoác áo vô trùng cho Mạch Tiểu Miên, đeo mũ phẫu thuật, khẩu trang, đồng thời đưa găng tay cho cô.

Mạch Tiểu Miên đeo găng tay lên, nhận lấy dao giải phẫu mà y tá đưa cho...

Trình Đông Thành ở trên giường nở một nụ cười nhẹ, máy đo nhịp tim bắt đầu phát ra cảnh báo, bắt đầu xuất hiện trạng thái tử vong...

"Pháp y Mạch, bắt đầu đi!"

Bác sĩ đốc thúc: "Đây là tâm nguyện của người chết, cũng là để mang lại lợi ích cho những bệnh nhân khác. Chúng ta không thể bỏ lỡ thời điểm vàng để mổ lấy nội tạng được".

Mạch Tiểu Miên cắn răng, cố gắng bình tĩnh lại, thời điểm bàn tay cầm dao mổ tìm tới khoang bụng của Trình Đông Thành chợt khẽ khựng lại, không cách nào đưa tay xuống được cả.

"Pháp y Mạch, là một bác sĩ pháp y giỏi, bất luận người nằm trước mặt cô là ai đi nữa, thì hiện tại cũng là người đã chết. Cô phải vứt bỏ hết thảy cảm xúc, dùng thái độ khoa học để đối mặt đi, mở dao ra nào!"

Bác sĩ thấy cô do dự, lại vội vàng thúc giục.

Mạch Tiểu Miên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không nhìn mặt Trình Đông Thành, bàn tay cầm dao trở nên vững vàng hơn, bắt đầu dùng sức cắt vào da anh ấy....

Máu vẫn còn ấm nóng, rỉ ra từ hai bên dao, chậm rãi loang rộng trên làn da nhợt nhạt đó...

Từ lúc vệt dao cứa vào da, ánh mắt vốn từ tuyệt vọng đau đớn của Mạch Tiểu Miên đã khôi phục lại sự tỉnh táo lãnh đạm, bàn tay cầm dao càng thêm vững vàng chính xác hơn...

Khoang bụng được mở ra, trái tim đỏ thẫm vẫn còn đang đập yếu ớt...

Anh cũng không phải là không có trái tim như những lời cô đã trách móc kia.

Trái tim anh cũng không phải vì giết em trai của mình, băm thây người yêu mình mà biến thành màu đen.

Giống như trái tim của tất cả mọi người trên thế giới này, nó có màu đỏ sẫm cùng máu nóng...

Cô đưa tay ra, cẩn thận tháo trái tim kia xuống...

Cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, cô đặt trái tim lên khay của y tá đứng bên cạnh, sau đó nó nhanh chóng được vận chuyển ra ngoài, để đặt vào khoang tim của một người khác.

Tim....

Hai quả thận...

Phổi...

....

Sau khi loại bỏ tất cả các cơ quan nội tạng trong lồng ngực, cuối cùng chính là giác mạc.

Mạch Tiểu Miên nhìn vào gương mặt quen thuộc đã không còn sự sống của Trình Đông Thành, cô đưa bàn tay đang mang găng tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trên đó...

Cái trán đầy đặn của anh.

Lông mày rậm như kiếm.

Lông mi dài đậm.

Mũi cao.

Môi hơi mỏng.

Cằm có vẻ hơi nhọn...

Tất cả mọi thứ, mỗi một gang, một tấc trên gương mặt này, đều là tình yêu mà trước đây cô từng tha thiết.

Trước kia, chỉ cần đưa mắt nhìn thôi, đã khiến cho lòng cô tràn đầy vui sướng.

Khi đó, điều gì cũng dịu dàng ấm áp cả.

Giờ đây, tất cả đều trở nên lạnh lẽo, u ám, xám xịt...

"Đông Thành."

Trong lòng cô lớn tiếng gọi tên anh, cổ họng như bị gai nhọn đâm vào, khiến cô không thể phát ra tiếng.

Cô khẽ ngẩng đầu để gạt đi những giọt nước mắt chực trào trở về, rơi lại vào trong lòng mình.