"Tiểu Miên, đừng khóc nữa, những giọt nước mắt của em, sẽ lưu lại trong lòng anh đấy."
Từng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai...
Đông Thành, anh không muốn em rơi lệ, nhưng sao lại cho em sự tàn nhẫn lớn đến như vậy cơ chứ?
Mạch Tiểu Miên cúi đầu nhìn mặt Trình Đông Thành, trong lòng chất vấn.
Môi Trình Đông Thành vẫn mím chặt.
Anh đã chết rồi.
Không thể nào trả lời được câu hỏi của cô nữa.
"Pháp y Mạch, lấy giác mạc đi, có một cậu bé rất đáng yêu đang chờ đấy."
Bác sĩ lên tiếng nói.
Anh ta biết quan hệ giữa Mạch Tiểu Miên cùng Trình Đông Thành, mới vừa rồi, anh ta ở bên cạnh nghiêm túc chú ý tới nhất cử nhất động của cô.
Sự điềm tĩnh chính xác khi cô hạ dao xuống khiến một bác sĩ phẫu thuật với kinh nghiệm hơn hai mươi năm như anh ta phải thán phục cùng kinh ngạc.
Mạch Tiểu Miên khẽ gật đầu, đưa ngón tay chạm vào mi mắt của Trình Đông Thành, mở mí mắt của anh ra.
Đôi đồng tử màu đen của anh hiện ra, giống như thể anh đang nhìn cô vậy...
Trái tim Mạch Tiểu Miên khẽ run lên, nhận lấy cái nhíp do y tá đưa tới, cẩn thận kẹp lấy giác mạc...
"Pháp y Mạch, công việc của cô đã hoàn thành, việc còn lại cứ để chúng tôi làm."
Bác sĩ nhìn cô nói.
Mạch Tiểu Miên lắc đầu, nói: "Cứ để cho tôi."
Cô đã giải phẫu tháo từng nội tạng trên thi thể của Trình Đông Thành xuống, nên cô cũng muốn đích thân khâu lại thi thể cho anh, để anh có thể trông hoàn chỉnh khi tới một thế giới khác.
Cô cúi đầu xuống, khâu lại từng mũi, nghiêm túc tỉ mỉ hơn bất cứ người nào, thời điểm nào so với trước đây.
"Đúng là một đường khâu hoàn hảo."
Bác sĩ đứng bên cạnh không thể không khen ngợi.
Mạch Tiểu Miên cũng không để ý đến sự ngưỡng mộ của anh ta.
Giờ đây, ở trong mắt cô, chỉ còn lại anh ấy...
Sau khi khâu xong, thi thể gần như là hoàn chỉnh.
Nhưng chỉ là không có tim, phổi, thận cùng các cơ quan khác...
Cô mặc quần áo vào cho anh, cài cúc áo, kéo tấm vải trắng lên, che mặt anh lại...
Khi y tá vừa định đẩy ra, cô lại không nhịn được mà kéo tấm vải trắng kia ra lần nữa, kiểm tra bả vai của anh.
Lần này, cô đã thấy rõ.
Mặc dù trên bả vai đầy rẫy những vết chai còn lưu lại do lao động khi còn ở trong ngục tù, nhưng mà, dấu răng của cô trên đó, vẫn còn mơ hồ có thể thấy rõ.
Nước mắt không cách nào kiểm soát được nữa, tuôn rơi lã chã, cô vô lực dựa vào tường mà ngồi xuống...
Lúc này, Kiều Minh Húc vẫn luôn đợi sẵn ở bên ngoài bước vào, anh bước đến bên cạnh cô, cởi bỏ găng tay, khẩu trang, trùm đầu cùng quần áo khử trùng trên cơ thể cô xuống, cúi người bế cô lên, đi ra ngoài...
Lúc này, Mạch Tiểu Miên đã hoàn toàn giống như một đứa trẻ vì quá mệt mỏi mà vô lực nép vào vòng tay của Kiều Minh Húc, rất mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi, có một loại cảm giác muốn nhắm mắt rồi chết đi.
"Đông Thành."
Cha mẹ Trình chạy tới, cởi bỏ tấm vải trắng, nhìn thấy Trình Đông Thành đã chết, dùng hết sức lực khóc đến thấu trời xanh, khiến ai cũng phải xúc động cải.
Mạch Tiểu Miên không đành lòng nhìn thêm lâu, gục đầu vào trong lòng Kiều Minh Húc, yếu ớt nói: "Đưa tôi về nhà."
"Ừ."
Kiều Minh Húc bế cô đi, bước ra khỏi cổng bệnh viện, đặt cô nằm xuống ghế sau của xe, cởi bộ âu phục của mình xuống, phủ lên thêm cho cô, sau đó bình tĩnh lái xe trở về nhà.
"Đưa tôi trở về căn hộ nhỏ để tắm đi."
Mạch Tiểu Miên nói với anh ta từ phía sau.
"Về nhà tắm rửa, căn hộ nhỏ không có gas, hơn nữa trang thiết bị rất kém."
Kiều Minh Húc đáp lời.
"Trên người tôi..."
"Tôi không quan tâm trên người em có mùi gì cả, chúng ta về nhà tắm rửa, không có gì là không tắm được cả."
Kiều Minh Húc quay đầu lại nhìn cô, nói: "Sau này, đừng về căn hộ nhỏ để tắm nữa, biết chưa?"
Mạch Tiểu Miên nhìn anh.