Cô lại nằm xuống giường, nhưng quay sang nhìn anh...
Nhìn ngang tầm mắt, anh vừa đẹp trai, lại còn vừa nói nghĩa khí như vậy.
Người đàn ông ấm áp tuyệt vời thế này, mà cô chỉ có thể ở gần anh ba năm.
Thật sự quá ngắn.
Nếu như hợp đồng đó có thể được gia hạn được cả đời thì tốt quá.
Tuy nhiên, Lâm Ngọc đã từng nói, anh cùng cô ta đã giao kèo với nhau rồi.
Nhưng cuối cùng anh cũng là của Lâm Ngọc thôi, chứ không phải của cô.
Trái tim cô chua xót, thực sự đầy đố kỵ cùng hâm mộ Lâm Ngọc.
Cô đứng dậy khỏi giường, cầm lấy chăn bông, leo xuống giường, nằm xuống bên cạnh anh, ngủ trên sàn.
Cho dù hai người không thể xích lại gần nhau, vậy thì trong ba năm này, cứ ở đây đồng cam cộng khổ đi.
Anh ngủ trên giường, em cũng sẽ ngủ trên giường.
Anh ngủ trên sàn, em cũng sẽ ngủ dưới sàn.
Đến gần bên anh, ngửi thấy mùi hương từ cơ thể anh, nghe tiếng hít nhẹ nhàng của anh, trái tim cô dần dần tĩnh lặng lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kiều Minh Húc bị một chân cô đè lên người đánh thức dậy.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cô cũng đang ngủ trên sàn nhà, một cẳng chân dài vô lối khoác trên bụng anh, ngủ hết sức ngon lành, anh liền nhẹ giọng mắng một câu: "Cô gái ngốc này, sao em cũng xuống sàn ngủ vậy chứ?"
Sở dĩ anh tới đây nằm dưới đất, là bởi vì một mình anh ở trên giường lớn kia trằn trọc không ngủ được, cũng lo lắng cho cô nửa đêm gặp ác mộng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chạy tới, nằm ở trước giường cô.
Tuy đây là lần đầu tiên nằm dưới đất, sàn nhà cứng và có chút không thoải mái, nhưng có cô ở bên cạnh, anh vẫn có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không ngờ, cô cũng chạy xuống dưới này để ngủ, để giường trống không. truyen bac chien
Lần này, anh không bế cô lên giường nữa, mà cả hai tiếp tục ngủ trên sàn...
Những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua màn cửa sổ màu hồng, rơi vào hai người đang ngủ say trên sàn nhà, vô cùng ấm áp.
Bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, nên cả hai người gần như đồng thời mở mắt cùng lúc.
Hai người ngủ mặt đối mặt, vì vậy khi mở mắt ra, cũng đồng thời nhìn thấy gương mặt của đối phương, ánh mắt của nhau...
Ngay khi ánh mắt vừa chạm vào nhau, trái tim của hai người giống như bị chạm điện vậy, mềm mại, sau đó vì để che giấu sự hốt hoảng của mình, liền cười một tiếng, rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Kiều Minh Húc ngồi dậy, chỉnh sửa áo ngủ trên người lại, nói với Mạch Tiểu Miên còn đang nằm trên sàn nhà: "Tôi chuẩn bị đi làm, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi giúp em xin phép."
"Tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi cũng muốn đi làm."
Mạch Tiểu Miên cũng nhanh chóng ngồi dậy nói.
"Em có thể làm việc gì trong trạng thái này cơ chứ?"
Kiều Minh Húc cau mày nhìn cô nói: "Em cứ đợi ở nhà cho tốt đi."
"Trạng thái của tôi rất tốt, không cần nghỉ ngơi."
"Trạng thái của em rất tốt sao? Nhìn sắc mặt của em kìa, quá xanh xao rồi đấy!"
"Tôi thực sự không muốn đợi ở nhà, nếu không có chuyện gì làm, tôi sẽ phát điên mất!"
Mạch Tiểu Miên lớn giọng, có vài phần yếu ớt nói: "Anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi, anh để tôi đi làm đi!"
Kiều Minh Húc nhìn tâm trạng có vẻ hơi kích động này của cô, đành phải bất lực gật đầu, nói: "Được rồi, nhưng em nhất định phải biết lo liệu cho mình đấy, nếu có chuyện gì thì cứ lập tức gọi điện thoại cho tôi!"
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi Kiều Minh Húc giúp cô thay thuốc trên cánh tay, băng bó lại, bọn họ từng người thay quần áo đi làm, cùng nhau ăn điểm tâm rồi cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Kiều Minh Húc đưa cô đến cửa của đơn vị, vừa định lái xe đi thì chợt xoay người lại, rồi cùng cô bước vào trong.
"Anh vào đây cùng tôi làm gì?"
Mạch Tiểu Miên hỏi, nghi ngờ nhìn anh.
"Tôi muốn gặp trợ lý mới của em xem thử dáng vẻ người đó trông như thế nào."
Kiều Minh Húc kiếm cớ nói.