Nhưng ai mà ngờ được bàn tay ấy lại đặt xuống một nơi không chính xác, vào phía trên mông của cô…
Mạch Tiểu Miên giống như bị điện giật…
Cảm giác sai sai khiến anh biết rằng mình đã chạm vào nhầm chỗ nên vội vàng xin lỗi cô rồi hướng tay lên trên. Sau đó anh tìm được thắt lưng của cô thì kéo xuống rồi đặt cô lên trên bồn cầu và đi ra ngoài.
Hai người ngượng đến mức tai đỏ cả lên.
Mạch Tiểu Miên đã nhịn đến mức hơi gấp gáp.
Nhưng anh đang ở đây, cô không muốn anh nghe thấy tiếng nước gì. Làm vậy thì mất mặt lắm.
“Anh.. có thể ra ngoài không? Anh ở đây thì em không thể đi được.”
“Được.”
Lúc này Kiều Minh Húc cũng cảm nhận được không khí rất ngượng nên anh nhanh chóng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thấy anh đã đi nên Mạch Tiểu Miên mới thoải mái đi được.
Sau khi xả xong thì cô muốn tự đứng dậy.
Nhưng ai ngờ được lần đứng lên này lại khiến cơ thể cô mất thăng bằng. Cô ngồi trên mặt đất rồi thở hổn hển, phần đầu cũng vì động tác này mà bị đau.
Kiều Minh Húc ở bên ngoài nghe được tiếng động thì vội vàng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cô ngồi trên mặt đất với dáng vẻ sững sờ thì anh cũng ngây người. Sau khi phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra thì anh mới mau chóng ôm cô dậy.
Mạch Tiểu Miên ngại đến muốn chết đi.
Cô không nhịn được mà đập mạnh vào hai chân mình: “Sao mày không đứng lên? Sao lại không đứng được? Sao lại có thể vô dụng đến thế?”
Kiều Minh Húc vội vàng nắm lấy hai tay cô rồi nói: “Mạch Tiểu Miên, đủ rồi!”
“Đúng vậy, em đủ rồi. Em là một kẻ vô dụng đến mức việc đi vệ sinh cũng không làm được.”
Hai mắt Mạch Tiểu Miên đẫm lệ: “Sao em có thể sống trên đời này để làm khổ người khác được chứ? Bọn mình nhanh chóng ly hôn đi, em không muốn tiếp tục làm liên luỵ đến anh nữa. Dù sao sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly hôn mà.”
“Tiểu Miên!”
Kiều Minh Húc gào lên rồi ôm cô vào lòng: “Em không phải là một người vô dụng. Em phải sống tốt cho anh!”
“Anh muốn em sống như nào đây?”
Mạch Tiểu Miên vừa khóc vừa nói: “Em còn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ ngày nào cũng ngồi đó để người khác hầu hạ sao? Em không muốn vậy.”
“Tiểu Miên, em sẽ ổn thôi! Em chắc chắn sẽ ổn mà!”
Kiều Minh Húc nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, đặt một nụ hôn vào đôi mắt cô rồi nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt.
Mạch Tiểu Miên sững sờ. Sự dịu dàng của anh gợi lên những gợn sóng trong đáy lòng cô, khiến cho mọi hơi thở đều ngừng lại…
Kiều Minh Húc dời môi mình khỏi mắt cô. Trong mắt anh hiện lên sự dịu dàng: “Tiểu Miên, cho dù em có trở thành người thực vật đi nữa, anh vẫn muốn em ở trong phạm vi tầm mắt mình.”
“Anh lừa được đồ ngốc thôi!”
Vốn dĩ Kiều Minh Húc muống búng trán cô giống như lúc trước nhưng lại sợ khiến đầu của cô bị thương nên liền đổi thành nhẹ nhàng nhéo mũi cô: “Nghĩa vụ của anh là chăm sóc cho em. Khi ở trong đám cưới, anh đã thề trước mặt mọi người là sẽ không rời khỏi em dù có nghèo hay giàu, dù cho khoẻ mạnh hay bệnh tật.”
“Haha, đó chỉ là lời hứa giả tạo trong hoàn cảnh thôi.”
Mạch Tiểu Miên cười khổ. Cô vừa muốn nói thêm một câu thì giọng mẹ Mạch vọng vào từ bên ngoài: “Con rể Kiều, Tiểu Miên nhà chúng ta vẫn chưa đi xong à? Có chuyện gì sao?”