Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 400: Chồng ơi, cõng em (8)



Những lời nói này giống như một chiếc roi quất vào trái tim của Kiều Minh Húc.

Anh đặt tay cô vào lòng bàn tay mình rồi nhìn cô bằng ánh mắt kiên định và nói: “Đừng sợ. Có anh ở đây, em chắc chắn sẽ có thể đứng lên và đi lại được.”

“Vậy nếu như em không thể đi được thì sao?”

Mạch Tiểu Miên hỏi anh một cách hoảng sợ: “Nếu biến thành một người vô dụng thì em phải làm sao?”

“Em không đi được thì anh sẽ cõng em đi! Cơ thể tàn phế không phải là một người vô dụng. Chỉ người không còn ý chí, từ bỏ bản thân và hy vọng mới là người vô dụng! Tiểu Miên, em tin anh đi, em có thể đi được!”

Kiều Minh Húc nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối sưng tây của cô rồi nói: “Em phải biết yêu thương bản thân mình, không được liều như vậy. Nếu như đầu gối của em bị tổn thương gì thì sẽ rất khó để đi lại được, biết chưa?”

Mạch Tiểu Miên nghiến răng rồi nhìn xuống.

“Được rồi, ngoan. Em ngồi đi, anh đi thoa thuốc nước cho đầu gối của em.”

Kiều Minh Húc bỏ tay cô ra, để cô ngồi ở mép giường rồi bảo y tác lấy thuốc nước.

Y tác muốn thoa thuốc cho Mạch Tiểu Miên nhưng lại bị anh từ chối.

Anh lấy tăm bông rồi chấm thuốc lên đầu gối cô một cách cẩn thận. Không những thế anh còn vừa chấm vừa nhẹ nhàng thổi để giảm bớt sự đau đớn cho cô.

“Con rể tốt của mẹ…”

Mẹ Mạch đứng ở bên nhìn vậy thì rơi nước mắt: “Thật sự con còn đối xử với con bé tốt hơn người mẹ này đối xử với con mình.”

Người y tá đứng ở bên cũng có vẻ ngưỡng mộ.

Cô ta đã thấy quá nhiều người đàn ông không quan tâm vợ mình trong bệnh viện rồi.

Kiều Minh Húc trước mặt này vừa đẹp trai vừa giàu. Dù vợ anh cũng không quá xuất sắc nhưng anh vẫn đối xử với cô ấy như châu báu, chăm sóc quan tâm cứ như cô ấy là con của mình vậy.

Đúng là hạnh phúc đến mức khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Nhưng sao cô ta có thể tưởng tượng được nỗi đau mà Mạch Tiểu Miên vừa trải qua như xé nát tim gan đến mức nào?

Trên đời này, hạnh phúc luôn đi cùng với đau khổ.

Chỉ có chịu được đau khổ thì mới hưởng được hạnh phúc.

Sau khi Kiều Minh Húc thoa thuốc cho Mạch Tiểu Miên xong, anh kéo ống quần của cô xuống rồi chuyển chân của cô vào trong trong. Thấy vẻ mặt của cô hơi ủ rũ, anh hỏi một cách lo lắng: “Em khó chịu chỗ nào à?”

“Em… em…“

Mạch Tiểu Miên do dự. Cô xoa tay vào bụng rồi nói: “Muốn đi vệ sinh.”

“Minh Húc, Tiểu Miên nhà chúng ta muốn đi vệ sinh, con mau đưa con bé đến nhà vệ sinh đi!”

Mẹ Mạch lo lắng cho con gái mình nên thúc giục: “Không có lại nhịn hỏng bàng quang của con bé mất.”

Mặt của Kiều Minh Húc đỏ lên.

“Mẹ dìu con đi.”

Mạch Tiểu Miên nói với vẻ ngượng ngùng.

“Con không đi được thì sao mẹ có thể dìu con chứ? Mẹ làm gì có sức đâu mà bế con? Để Minh Húc bế con đi. Hai đứa là vợ chồng, ngại cái gì?”

Mẹ Mạch biết bọn họ ngại nên mới thêm vào một câu: “Giữa vợ chồng thì còn gì chưa từng nhìn đâu? Cần gì phải thẹn? Minh Húc, nhanh lên, con xem Tiểu Miên nhịn đến nỗi mặt khó coi chưa kìa, không có lại viêm bàng quang đó.”

Kiều Minh Húc nghe vậy thì không quan tâm gì nữa cả mà cúi người ôm Mạch Tiểu Miên lên rồi đưa cô đến thẳng nhà vệ sinh.

Nhưng chân của Tiểu Miên không có sức lực, không đứng vững được nên đến việc cởi quần ra cũng rất khó khăn.

Cô nói với anh một cách vô cùng khó xử: “Anh gọi mẹ em ra đây đi.”

Kiều Minh Húc nói: “Giống như mẹ em nói đó. Em còn chỗ nào mà anh chưa bao giờ thấy đâu?”

Nói xong, mặt của anh cũng đỏ lên.

Mạch Tiểu Miên thì vô cùng ngượng nghịu.

“Anh đảm bảo sẽ không nhìn.”

Kiều Minh Húc nói xong thì nhắm mắt rồi đưa hai tay về phía thắt lưng của cô…