“Cậu chủ, mợ chủ, tôi đã chuẩn bị xong thức ăn để hai người dạo chơi ngoại thành rồi.”
Thím Trương thấy bọn họ đi xuống thì xách một cái giỏ tuyệt đẹp đến.
“Cảm ơn.”
Kiều Minh Húc nhận lấy cái giỏ, một tay xách giỏ, một tay đẩy Mạch Tiểu Miên ra ngoài.
“Còn dặn thím Trương chuẩn bị sẵn đồ ăn, anh đã lên kế hoạch đi ra ngoài chơi từ sớm à?”
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.
“Ừ, nghĩ em ở nhà mãi sẽ buồn, chắc chắn là muốn ra ngoài đi dạo. Đương nhiên, quan trọng nhất là anh muốn cùng em hưởng thụ chút cảm giác yêu đương hẹn hò.”
“Ủ mưu đã lâu nha.”
“Đương nhiên.”
“Cáo già xảo quyệt.”
“Với em, anh không ngại làm cáo già xảo quyệt.”
Kiều Minh Húc đặt giỏ thức ăn lên ghế phụ, sau đó khom người ôm cô vào ghế sau xe, hơn nữa cẩn thận phủ thảm lông lên đầu gối cô, để xe lăn vào cốp xe, lên xe dặn dò cô ngồi cẩn thận, sau đó lái xe đi.
Xe chạy thẳng ra khỏi nội thành phồn hoa náo nhiệt, lên con đường nhỏ chạy ra ngoại ô.
Mạch Tiểu Miên nhìn bên ngoài qua tấm kính cửa sổ.
Con đường nhỏ này, trước kia cô đã từng đạp xe đi qua con đường này cùng Trình Đông Thành, khi đó, hai người đạp xe mất mấy tiếng đồng hồ để ra khỏi nội thành, dù mệt như chó nhưng vẫn thấy rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, trái tim cô hơi nhói lên.
Có điều rất nhanh sau đó Kiều Minh Húc đã lái xe rẽ vào một con đường nhỏ khác mà trước giờ cô chưa từng đi qua.
Con đường này vừa nhỏ vừa ngoằn ngoèo, nhưng phong cảnh hai bên lại cực kỳ động lòng người, được trồng loại hoa cánh bướm vốn dĩ chỉ mọc ở cao nguyên.
Hồng, vàng, trắng…
Hoa cánh bướm đang độ nở rộ, làm cho con đường này càng thêm lãng mạn hơn.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.
“Làng du lịch Shangri-La, em từng đến chưa?”
“Chưa từng.”
Về làng du lịch Shangri-La, Mạch Tiểu Miên có từng nghe.
Đây chính là công trình trọng điểm của thành phố A, được chính phủ đầu tư một nửa, tư nhân đầu tư một nửa.
Còn nhà đầu tư tư nhân chính là tập đoàn Kiều thị, số tiền đầu tư đã vượt qua năm trăm triệu.
“Ừ, bây giờ mới xây xong, còn chưa chính thức mở cửa cho người ngoài, trước mắt chỉ có một số ít người được vào.”
“Khi nào mở cửa rộng rãi?”
“Mùa xuân sang năm, đến lúc đó em phải tham dự cắt băng với anh. Anh muốn cho cả thế giới biết Kiều Minh Húc anh cưới được một cô vợ rất đẹp.”
“Ngộ nhỡ sang xuân em trở nên xấu hơn thì sao?”
“Không sao, dù sao anh cảm thấy em đẹp là được.”
Kiều Minh Húc trả lời.
Xe càng vào sâu, phong cảnh ven đường càng hữu tình, càng rộng rãi thoáng đãng hơn, đúng là khiến người ta có cảm giác được đi vào thiên đường trong mơ… Shangri-La.
“Em đã từng đến Shangri-La thật sự chưa?”
Kiều Minh Húc lại hỏi.
“Chưa từng.”
Trước khi vào đại học, cô là một học sinh trung học có gia cảnh bình thường, hơn nữa cha mẹ hiếm khi được nghỉ dài hạn, cô rất ít được đi du lịch.
Lúc vào đại học, bởi vì Trình Đông Thành qua đời đã khiến cô chỉ biết nhốt mình trong thư viện, là học sinh giỏi chỉ biết đi theo giáo sư học tập, không có thời gian rảnh rỗi, cũng không có tâm trạng đi du lịch.
Sau khi tốt nghiệp, cô luôn ép mình ở trong trạng thái con quay.
Cuộc sống hằng ngay của cô luôn là đi làm về nhà, hoặc là đến trại trẻ mồ côi, không hề đi có hoạt động sinh hoạt nào khác.
“Bây giờ anh đưa em đến Shangri-La này, chờ thời gian nữa khi chân của em khỏe lên, chúng ta cùng đi Shangri-La, lên đến đỉnh núi Pudacuo, đi cưỡi ngựa, đi ngắm núi tuyết…”
Nghe thấy anh nói vậy, trong đầu Mạch Tiểu Miên đột nhiên hiện lên những khung cảnh tuyệt đẹp, cô không nhịn được híp mắt lại, nhếch môi mỉm cười nhạt.