Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 436: Chúng ta hẹn hò đi (4)



Kiều Minh Húc nhìn thoáng qua kính chiếu hậu nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi cô.

Nụ cười nhạt này giống hệt như nụ cười nhạt lần đầu tiên anh gặp cô, làm tim anh đập thình thịch, tựa như có ánh mặt trời chiếu rọi vào trong lòng anh.

Mấy ngày nay anh đã nhìn thấy quá nhiều nụ cười yếu ớt miễn cưỡng vì sợ anh lo lắng trên môi cô.

Những nụ cười đó làm anh đau lòng, nhưng nụ cười này khiến anh rung động.

Theo phong cảnh dần mở rộng ra trước mắt.

Phồn hoa như gấm, cây xanh thành bóng râm, từng căn nhà màu vàng cách nhau không xa không gần, thấp thoáng giữa hàng cây, trông giống như một bức tranh sơn dầu vẽ cảnh nông thôn, đẹp đến mức khiến người nhìn choáng ngợp.

Kiều Minh Húc mở cửa sổ xe ra.

Không khí trong lành len lỏi hương hoa tường vi ngọt ngào, còn cả hương thơm cỏ xanh thoang thoảng, tất cả xông vào mũi, rất thoải mái.

Mạch Tiểu Miên nhịn không được nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí tươi mát hiếm có này.

Kiều Minh Húc nhìn thoáng qua kính chiếu hậu ngắm cô đang nhắm mắt mê say, mím môi mỉm cười.

Xem ra anh đưa cô đến đây là chính xác.

Xe luôn chạy thẳng một đường lên đỉnh núi.

Đỉnh núi này càng tuyệt đẹp hơn, làm Mạch Tiểu Miên có cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích.

Trên đỉnh núi chỉ có một căn biệt thự nhỏ.

Căn biệt thự này được thiết kế thành một tòa lâu đài màu trắng, khác hoàn toàn với những căn biệt thự màu vàng kia, giống như là lâu đài trong truyện cổ tích, dưới ánh nắng, trông nó cực kỳ nên thơ.

Kiều Minh Húc dừng xe, đầu tiên đẩy xe lăn đến, sau đó ôm Mạch Tiểu Miên ra đặt cô ngồi xuống xe lăn.

“Nơi đây thật là đẹp!”

Nhìn từ bên ngoài hoàn toàn khác khi ngồi trong xe, cô không nhịn được mà tán thưởng.

“Sau này căn nhà này sẽ trở thành nhà nghỉ phép của riêng hai ta, ngoại trừ dì quét dọn, không ai được vào trong.”

Kiều Minh Húc chỉ vào tòa lâu đài nhỏ kia, nói với Mạch Tiểu Miên.

Hai mắt Mạch Tiểu Miên sáng lên.

Có một tòa lâu đài dành riêng cho mình, trong căn nhà đó chỉ chứa đựng cuộc sống riêng của mình và người mình thương, đó chính là mơ ước của tất cả phụ nữ.

Huống chi tòa lâu đài này lại còn xinh đẹp như thế, thơ mộng như vậy.

Tuy Mạch Tiểu Miên đã không còn đọc truyện cổ tích từ lâu, nhưng lúc này, cô vẫn có cảm giác mình đã trở thành công chúa trong truyện cổ tích.

Đương nhiên hoàng tử trong câu truyện cổ tích kia chính là Kiều Minh Húc.

“Thích không?”

Kiều Minh Húc cúi đầu giúp cô đắp lại thảm lông, rồi mới ngẩng đầu hỏi cô.

“Ừm, rất thích.”

“Vậy là tốt rồi.”

Đầu tiên Kiều Minh Húc đẩy cô đi một vòng vườn hoa cánh bướm đầy màu sắc, sau đó hỏi cô thích loại hoa gì nhất.

“Cảm thấy hoa nào cũng đẹp, rất thích. Có điều hình như em thích nhất hoa cúc họa mi màu trắng.”

Mạch Tiểu Miên suy nghĩ rồi nói.

“Được.”

Kiều Minh Húc đẩy cô đi ra sau lâu đài.

Phía sau còn có một mảnh đất trống, ngoài những bụi cây thấp ra thì không còn bất kỳ giống hoa cỏ gì nữa.

“Chờ lần sau chúng ta đến, nơi này sẽ trổ đầy hoa cúc họa mi mà em thích.”

Kiều Minh Húc cúi đầu nhìn cô, nói: “Thật ra cảm nhận đầu tiên em mang lại cho anh, cũng giống như hoa cúc hoa mi, thanh nhã, thoát tục, tươi đẹp.”

“Ha ha…”

Mạch Tiểu Miên mỉm cười, không nhịn được mà tò mò hỏi: “Anh giữ lại mảnh đất trống này, ban đầu định trồng hoa gì?”

“Hoa hồng đi.”

“Là bởi vì Lâm Ngọc thích?”

“Ừ, cô ta khá thích hoa hồng.”

Kiều Minh Húc không hề e dè mà nói: “Nhưng anh cũng không cố ý thiết kế nơi này vì cô ta.”

Dù nghe anh nói thế, nhưng Mạch Tiểu Miên vẫn có cảm giác hơi mất tự nhiên.