Hoàng Uyển số 1 vốn chính là tổ ấm tình yêu mà anh đã chuẩn bị vì Lâm Ngọc.
Mảnh đất trống nơi này, trong kế hoạch ban đầu anh cũng định trồng hoa hồng mà Lâm Ngọc thích.
Không thể nghi ngờ gì, tòa lâu đài này được anh chuẩn bị cho Lâm Ngọc, tuy anh nói vậy, chẳng qua là vì không muốn làm cô không vui mà thôi.
Điều này cũng khiến cô cảm thấy hơi khinh bỉ bản thân mình.
Cảm thấy mình giống như tu hú chiếm tổ, giành lấy đồ thuộc về Lâm Ngọc.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác cực kỳ áy náy.
“Vẫn nên trồng hoa hồng đi.”
“Vì sao?”
Kiều Minh Húc sửng sốt: “Không phải em thích hoa cúc họa mi sao?”
“Cuối cùng sẽ có một ngày nơi này phải trồng hoa hồng.”
“Sẽ không, nơi này sẽ chỉ trồng hoa cúc họa mi.”
Kiều Minh Húc đã rõ suy nghĩ trong lòng cô, ngồi xuống trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô đầy chân thành, nói: “Anh quyết định rồi, từ khi hủy bỏ hợp đồng với Lâm Ngọc. Anh chỉ muốn được sống cùng em.”
Nhìn vào đôi mắt anh, trái tim Mạch Tiểu Miên rung lên, nhưng sau đó lại khẽ lắc đầu: “Làm vậy thật không tốt, em có cảm giác như mình đang giành lấy hết tất cả của cô ta.”
“Anh sẽ cho cô ta khoản bồi thường thích hợp.”
Kiều Minh Húc kéo tay cô: “Cho dù cô ta đòi bồi thường nhiều bao nhiêu, anh cũng sẽ trả cho cô ta. Từ sau khi em xuất hiện, anh phát hiện anh thật sự không cách nào ở cùng cô ta nữa.”
Lời của anh thật sự đã dỗ Mạch Tiểu Miên vui vẻ, nhưng cũng rất lo lắng.
Lâm Ngọc đã ở bên cạnh mười năm, có thể dùng tiền để bồi thường sao?
Ví dụ như ký ức của cô và Trình Đông Thành, nó có thể dùng tiền để xóa đi sao?
Đúng vậy, cô cũng muốn xóa bỏ ký ức với Trình Đông Thành, dù cho đó là quãng thời gian thanh xuân tuyệt đẹp.
“Anh nói anh không thật lòng yêu Lâm Ngọc, vậy trước kia sao lại muốn ở bên cô ta? Lại còn chung tình suốt tận mười năm?”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được mà hỏi.
Kiều Minh Húc im lặng không nói.
Thấy anh không chịu trả lời, Mạch Tiểu Miên hơi thất vọng, cô biết mình hỏi vấn đề này rất là xảo quyệt, bởi vậy nên không truy vấn nữa, mà nói lảng sang chuyện khác: “Đẩy em vào trong nhà đi, em muốn xem bên trong có giống như truyện cổ tích mà em đã tưởng tượng không.”
“Ừm.”
Kiều Minh Húc đẩy cô đi từ sân sau ra sân trước, mở cửa kính nửa trong suốt của tòa lâu đài ra.
Quả nhiên bên trong đẹp đến mức giống như một bức tranh sơn dầu…
Mạch Tiểu Miên rất là thích.
Kiều Minh Húc đẩy cô đi một vòng, sau đó ôm cô ngồi xuống sô pha.
Mới vừa ngồi xuống, điện thoại của Mạch Tiểu Miên vang lên, Phùng Quang Hiển gọi đến.
Nhấc máy.
“Tiểu Miên, ngày mai nhớ tham dự hôn lễ của tôi đó.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
“Tôi chờ em. Tôi bận tiếp đây.”
“Ừm, anh làm đi.”
Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại của Phùng Quang Hiển, sau đó ngẩng đầu hỏi Kiều Minh Húc: “Anh đã chuẩn bị xong quà mừng cho họ chưa?”
“Không cần chuẩn bị, cứ đưa 99999 tệ làm tiền mừng.”
“Cũng đúng.”
Tình cảm của Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi như vậy, ngoại trừ tiền mừng, cô không biết nên tặng quà gì.
Chỉ mong bọn họ có thể giống cô và Kiều Minh Húc, sau khi kết hôn thì từ từ bồi dưỡng được tình cảm.
Có điều, có phải nguyện vọng này có chút buồn cười hay không.
Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi đã biết nhau từ nhỏ, nhiều năm vậy mà cũng không bồi dưỡng được chút tình cảm nào, còn có thể mong sau khi kết hôn sẽ có tình cảm sao?
Huống chi tính cách hai người thật sự khác nhau một trời một vực.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
Kiều Minh Húc thấy cô chìm vào trong suy nghĩ, thì cũng dò hỏi.
“Suy nghĩ Phùng Quang Hiển có thể sống chung lâu dài với Lãnh Kiều Thi hay không.”
“Thật là, em nhọc lòng lo cho họ làm gì? Chẳng bằng nhọc lòng cho hai chúng ta đầy này, cố gắng làm chúng ta có thể bên nhau lâu dài.”
Kiều Minh Húc lườm cô một cái, nói: “Mọi người đều có duyên phận của họ, người ngoài nhọc lòng cũng không ích gì.”