"Ngày mai anh phải trở thành chú rể của người ta rồi, sao có thể uống say vậy?"
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ một lát rồi trả lời.
"Bởi vì ngày mai tôi sẽ làm chú rể, cho nên tôi mới phải uống rượu."
"Anh trưởng thành chút đi."
"Tại sao tôi phải trưởng thành? Tại sao tôi không thể đấu tranh một cách tùy thích? Miên Miên, tôi rất đau khổ, thực sự rất đau khổ."
Nhìn thấy lời này của anh, Mạch Tiểu Miên rơi vào im lặng, không biết nên trả lời gì mới phải.
Tinh!
WeChat đột nhiên nhắc nhở thêm bạn bè mới.
Cô mở ra xem, vậy mà lại là tin nhắn kết bạn: Tôi là Lãnh Kiều Thi.
Mạch Tiểu Miên giật mình.
Cô và Lãnh Kiều Thi đã từng gặp mặt mấy lần, hơn nữa người ta từ trước đến nay luôn khinh thường cô, sao giờ lại đột nhiên kết bạn WeChat?
Cô do dự một hồi, rồi cũng xác nhận kết bạn.
"Cảm ơn."
Vừa kết bạn xong, đã hiện lên tin nhắn của Lãnh Kiều Thi gửi tới, trên đó là hai chữ “Cảm ơn”.
Cô nhìn ảnh đại diện của Lãnh Kiều Thi không phải là ảnh của cô ấy, mà là một cây kẹo mút với màu sắc không hề phù hợp với phong cách của cô ấy chút nào.
Cây kẹo mút này hình như đã ăn dở một nửa, thậm chí màu sắc của hình ảnh có chút xưa, giống như một bức ảnh cũ từ lâu vậy.
Mở vòng Wechat của cô ấy ra, trong đó có rất ít bài đăng, giống như bản thân cô ấy vậy, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc của cô ấy.
Thế nhưng, bài đăng mới nhất chính là: Ngày mai, tôi sẽ kết hôn!
Ảnh đăng kèm với cậu nói đó chính là cây kẹo mút trên ảnh đại diện kia.
Sau đó, cô còn thấy Phùng Quang Hiển trả lời bên dưới: Ngày mai, tôi phải kết hôn rồi! Thật khó chịu!
Thấy câu trả lời này, mặt cô lập tức đen lại.
Cái tên Phùng Quang Hiển này, thật là chẳng quan tâm đến cảm xúc của Lãnh Kiều Thi chút nào cả.
Âm thanh tin nhắn Wechat lại vang lên, cô mở ra xem chính là tin nhắn thoại của Phùng Quang Hiển.
Cô mở ra nghe.
Trong tin nhắn thoại truyền đến giọng nói say xỉn của Phùng Quang Hiển, còn có tiếng nhạc của vũ trường đinh tai nhức óc: "Miên Miên, tôi không muốn kết hôn với cô ta đâu, tôi chỉ muốn kết hôn với em mà thôi. Em ly hôn đi, tôi sẽ cưới em, chúng ta bỏ trốn đi có được không?"
Mạch Tiểu Miên trả lời: Anh say rồi, tôi không thể kết hôn với anh được.
Phùng Quang Hiển: Miên Miên, tại sao vậy chứ? Tại vì lúc đầu tôi đã từ chối em sao? Tôi thích em trước, mẹ em cũng muốn gả em cho tôi trước. Cái tên Kiều Minh Húc đáng ghét đã cướp đi em!
Mạch Tiểu Miên:...
Phùng Quang Hiển: Miên Miên, Miên Miên, Miên Miên, tôi rất nhớ em, em đến đây với tôi được không?
Mạch Tiểu Miên: Bây giờ tôi là một người khuyết tật, không thể đi được bất cứ nơi nào.
Phùng Quang Hiển: Em không phải là người khuyết tật. Tôi không cho phép em nói về bản thân mình như thế. Tôi có thể làm đôi chân cho bạn, đưa em đi bất cứ ngõ ngách nào trên thế giới.
Phùng Quang Hiển: Cảm ơn anh, đã có người làm đôi chân của tôi rồi, nếu thêm hai cái chân nữa thì tôi sợ tôi sẽ trở thành một con quái vật bốn chân mất thôi.
Phùng Quang Hiển: Kiều Minh Húc?
Mạch Tiểu Miên: Ừm.
Phùng Quang Hiển: Được rồi, vậy thì tôi sẽ đứng đằng sau để dõi theo em.
Nhìn thấy những lời này, đôi mắt Mạch Tiểu Miên có chút ẩm ướt.
Tin nhắn Wechat của Lãnh Kiều Thi lại đến: Có thể nói chuyện không?
Mạch Tiểu Miên: Được, cô muốn nói chuyện gì?
Phía bên Lãnh Kiều Thi im lặng một hồi lâu, sau đó gửi một tin nhắn tới: Ngày mai tôi kết hôn rồi, lòng tôi có chút rối loạn.
Nếu như là Diệp Mai, Mạch Tiểu Miên có lẽ còn có thể trả lời với dòng tin "ôm ôm", "moa moa" đại loại vậy.
Nhưng còn Lãnh Kiều Thi thì cô không biết nên biểu đạt như thế nào cả. Cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: Thuận theo tự nhiên là được.
Lãnh Kiều Thi: Ha ha, sao có thể thuận theo tự nhiên được, tôi và anh ấy vốn dĩ là miễn cưỡng.
Mạch Tiểu Miên không biết phải nói gì mới phải.
Lãnh Kiều Thi: Lúc trước khi cô sắp kết hôn với Kiều Minh Húc, cảm giác của cô thế nào?
Mạch Tiểu Miên: Cuối cùng đã có thể không làm gái ế nữa rồi!