Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 441: Cô ta không tốt bằng em (3)



"Cô ta không tốt bằng em, không đẹp như em, dáng người cũng không đẹp bằng em, tính tình cũng không tốt như em, em ấy chỉ là một người phụ nữ liều lĩnh lỗ mãng."

Nói đến Mạch Tiểu Miên, ánh mắt Kiều Minh Húc trở nên dịu dàng. Anh nghĩ đến lúc đầu ở cùng với Mạch Tiểu Miên, cô làm đủ mọi chuyện liều lĩnh, làm cho khóe môi mỏng bất giác gợi lên nụ cười dịu dàng.

Nụ cười này của anh khiến cho Lâm Ngọc hoàn toàn chết lặng.

Cô ta đã thua thật rồi!

Thua đến thảm hại!

Thua người phụ nữ Mạch Tiểu Miên đó!

"Em hiểu rồi!"

Cô ta không thể chịu đựng được nữa, chợt đứng dậy.

"Nếu đã như vậy rồi thì Ngọc Ngọc, chúng ta hủy bỏ hiệp ước thôi."

Kiều Minh Hục nhìn cô ta, nói với vẻ mặt chờ mong: "Buông tay nhau ra, ai cũng sẽ được bình yên. "

"Buông tay nhau ra? Ai cũng sẽ được bình yên sao? Ha..."

Lâm Ngọc cười khẩy, nước mắt đau buồn căm giận chảy ra từ khóe mắt: "Mười năm rồi, cho dù nuôi mèo nuôi chó thì cũng đều sẽ có tình cảm, đều sẽ quan tâm một chút, nhưng còn anh thì sao? Lần trước rõ ràng anh biết em có thể sẽ bị ung thư tử cung, nhưng ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có, cứ như em là một người xa lạ hoàn toàn không có bất kỳ liên quan gì đến anh vậy. Kiều Minh Húc, anh đúng là máu lạnh mà."

"Ngọc Ngọc, không phải anh không quan tâm đến em, ngày đó sau khi em rời đi, anh đã hỏi thăm ở bệnh viện biết được em không hề gặp bác sĩ để khám bệnh, cũng không có bất kỳ ghi chép kiểm tra nào. Huống chi, bác sĩ cũng đã nói, một cô gái trẻ tuổi sinh sống bình thường như em, nguy cơ mắc ung thư tử cung là vô cùng thấp. Ngọc Ngọc, em đừng nói dối như vậy, em biết là anh không thích những người nói dối."

Kiều Minh Húc nhìn cô với vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Cho dù em có nói dối hay không thì anh cũng đã không còn thích em nữa. Kiều Minh Húc, anh đừng kiếm cớ nữa. Nếu như Mạch Tiểu Miên nói dối, vậy cũng không có chuyện anh không thích cô ta nữa đúng không?"

Lâm Ngọc cười nhạo.

Kiều Minh Húc suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho dù em ấy có nói dối, thì đó cũng là lời nói dối mang ý tốt. "

"Chậc chậc, Kiều Minh Húc, anh đúng là bảo vệ cô ta mà."

"Đúng vậy. Anh sẽ bảo vệ em ấy."

Kiều Minh Húc không chút kiêng nể nói, lại không hề nghĩ đến tâm trạng của Lâm Ngọc.

Trên phương diện tình cảm, anh đơn giản chỉ là một thằng ngốc.

Cứ nghĩ rằng yêu thì yêu thôi, còn không yêu là có thể cắt đứt.

Nhưng anh lại không hiểu, con người vẫn luôn có lòng đố kỵ mãnh liệt, có sự không cam lòng mãnh liệt.

Lời này khiến cho Lâm Ngọc càng thêm đố kỵ và không cam lòng.

Thế nhưng, cô ta không muốn yêu anh nữa.

Nhưng mà, cô ta chắc chắn sẽ để cho bọn họ có thể ở chung với nhau như ý muốn được, không thể để cho Mạch Tiểu Miên lấy được các lợi này của Kiều Minh Húc được, cho dù đến cuối cùng cả hai bên đều bị thua thiệt đi nữa thì cô ta cũng phải phá hư bọn họ.

"Ha!"

Cô ta cười nhạo một tiếng, sải bước muốn đi ra cửa, nhưng lại bị Kiều Minh Húc gọi lại: "Ngọc Ngọc, chuyện hủy hợp đồng của chúng ta, anh hy vọng có thể mau chóng chấm dứt, anh cũng có thể mau chóng chuyển tiền cho em."

"Một tháng sau đi nhé. Nếu như lúc đó anh vẫn chắc chắn rằng anh yêu cô ta, chỉ muốn ở bên cô ta, như vậy em sẽ trả lại hợp đồng của chúng ta cho anh. Thế nhưng, em muốn ba mươi triệu."

Lâm Ngọc làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh hơn một chút, quay đầu lại và nói: "Ba mươi triệu này không phải để mua tình cảm của em và anh, mà là để mua tình cảm của anh và Mạch Tiểu Miên."

Kiều Minh Húc cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói: "Được."

Lâm Ngọc cười khẩy, sải bước rời đi, cô ta đi thẳng đến khách sạn mà cô ta và Tề Quân đã hẹn trước, điên cuồng dây dưa với anh ta, trút cơn tức giận và không cam lòng của bản thân ra.

*

"Miên Miên, tôi say rồi."

Bởi vì Kiều Minh Húc vẫn chưa trở về, Mạch Tiểu Miên nằm trên giường không ngủ được, cho nên cầm điện thoại di động lướt xem vài tin tức.

Bỗng nhiên âm thanh thông báo của Wechat vang lên, cô mở xem, nhìn thấy một câu như vậy của Phùng Quang Hiển.