Phùng Quang Hiển tránh đi.
Cô ấy cắn không trúng môi anh ấy, răng cắn vào cổ anh ấy.
Phùng Quang Hiển đau đớn buông cô ấy ra.
Để lại một dấu răng sâu trên chiếc cổ trắng ngần của anh ấy, vết đỏ rõ ràng, thậm chí còn có máu.
Chủ hôn thấy bọn họ như vậy nên vội lấp liếm nói: "Cô dâu chú rể đã kiểm chứng một câu nói, yêu bạn yêu đến cắn chết bạn, chúng ta chúc phúc cho họ đi!"
Khách mời vỗ tay.
Hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể tiễn đến phía sau...
"Hai đứa này, trẻ con quá."
Kiều Minh Húc lắc đầu nói.
"Vui mà."
Mạch Tiểu Miên híp mắt cười: "Anh không cảm thấy thật ra hai người họ rất xứng đôi sao?"
"Không cảm thấy."
Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc nhìn cô: "Anh chỉ thấy chúng ta xứng đôi."
Mặt Mạch Tiểu Miên đỏ lên: "Em thấy em với không tới anh."
"Không sao, anh để em với, em muốn với sao cũng được, với không tới thì anh ngồi xuống."
"Được cưng mà sợ."
"Không cần sợ, thưởng một cái là được."
Kiều Minh Húc khẽ nghiêng mặt qua, ra hiệu cô hôn một cái.
Xung quanh rất đông khách, sự chú ý đều đặt lên người hai người họ hết, nhìn thấy bọn họ tình cảm nồng nàn liếc mắt đưa tình, người tham dự hôn lễ của bọn họ trong một tháng đều không kìm được mà cảm thán, tình cảm trên thế giới này thay đổi quá nhanh.
Hôm hôn lễ ấy, trông bọn họ còn không tình nguyện còn gượng gạo hơn cả Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi, thậm chí còn xuất hiện màn phá rối của Lâm Ngọc.
Khi đó, có rất nhiều người dự đoán cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, chưa từng yêu nhau, bị gia đình ép kết hôn của bọn họ sẽ không ở bên nhau lâu được, chưa kể, Kiều Minh Húc còn có người yêu như Lâm Ngọc.
Nhưng bây giờ hai người họ trông như rất hoà hợp, còn ân ái hơn các cặp đôi khác.
Nhưng phần lớn người đều nghĩ hai người họ đang giả vờ, cố ý show ân ái.
Trong giới bọn họ thịnh hành nhất là loại này.
Những cặp vợ chồng rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng nhưng ở nơi công cộng lại giả vờ ân ái có đầy ở khắp nơi.
Chỉ có Lâm Ngọc biết rõ, hai người đó không phải giả vờ.
Loại người như Kiều Minh Húc vốn dĩ không thèm giả vờ.
Cũng may cô ta đứng hơi xa bọn họ, không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nếu không, còn tức điên hơn.
Uống rượu mừng xong, Kiều Minh Húc đi ra từ khách sạn, nói với Mạch Tiểu Miên: "Còn sớm, chúng ta dạo phố đi."
"Ừm."
Kiều Minh Húc đẩy cô, chậm rãi đi trên phố, nhìn thấy những món đồ mới mẻ thì dừng lại, hỏi cô có thích không, thích thì mua về.
Mạch Tiểu Miên không phải người cuồng mua sắm.
Nhưng cảm giác cùng anh chầm chậm đi dạo trên phố rất vui vẻ, nói cũng nhiều hơn, như dáng vẻ trước đây trêu chọc đấu võ mồm với anh, quên đi Trình Đông Thành, quên đi chuyện buồn...
Cho đến khi gặp thím khoai nướng.
Ánh mắt sắc bén của thím khoai nướng vừa nhìn đã thấy cô, lớn tiếng gọi cô: "Bạn học Miên, ăn khoai nướng không?"
Mạch Tiểu Miên vốn không thấy thím ấy, vừa nghe gọi mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy cặp đôi trẻ trước sạp đang cầm một củ khoai nướng, em ăn một miếng, anh ăn một miếng, mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Lòng cô cứ như bị kim đâm vào, cô cúi đầu xuống.
"Ăn khoai nướng không?"
Kiều Minh Húc nhớ lần trước cô rất thích ăn khoai nướng, anh cũng thích ăn, không hề nghĩ đến nơi này lại khiến cô nhớ lại kỷ niệm liên quan đến Trình Đông Thành.