Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 450: Em với không tới, anh ngồi xuống (2)



"Không cần đâu ạ. Đi thôi."

Mạch Tiểu Miên khẽ nói.

Kiều Minh Húc nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô mới biết cô đã nghĩ đến chuyện gì, cũng vội vàng đẩy xe lăn muốn rời khỏi đây.

Kết quả là thím khoai nướng kia thật sự quá nhiệt tình, cầm hai củ khoai nướng nóng hôi hổi chạy tới đưa cho bọn họ, nói với vẻ mặt thật thà: "Đây là tặng các cháu, không lấy tiền."

Mạch Tiểu Miên không đành lòng từ chối ý tốt của bà ấy, cũng chỉ đành nhận lấy và nói cảm ơn.

"Bạn Tiểu Miên, chân của cháu bị sao thế?"

Thím ấy quan tâm hỏi han.

"Gặp chút sự cố, tạm thời không thể đi lại."

Mạch Tiểu Miên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhàn nhạt trả lời.

"Ôi chao, cháu phải chú ý sức khỏe nhé, tuyệt đối đừng để mình không đi lại được."

Thím ấy nói xong lại liếc mắt nhìn Kiều Minh Húc: "Chồng của cháu thật là cao lớn đẹp trai, trông cũng có vẻ giàu có, tốt hơn cậu bạn trai lúc trước của cháu nhiều. Đúng rồi, lần trước cháu bảo thím là nhìn thấy cậu ấy thì liên hệ với cháu, nhưng mà sau đó thím chưa gặp cậu ấy lần nào, có lẽ là cậu ấy không đi qua con đường này. Cháu gặp cậu ấy chưa?"

Thím ấy không hề kiêng dè Kiều Minh Húc ở bên cạnh, thật ra nói lời này cũng không có ác ý, mà là bản thân thím ấy vốn có đầu óc khá đơn giản, khi nói chuyện không cân nhắc được chu đáo, cũng chỉ buột miệng thốt ra mà thôi.

Sắc mặt của Mạch Tiểu Miên tối lại, khẽ nói: "Không cần nữa, thím không gặp được anh ấy nữa đâu."

"Tại sao? Chẳng lẽ cậu ấy chết thật rồi à? Lần trước là dì hoa mắt gặp ma ư?"

Thím Trương hỏi với vẻ rất khó hiểu.

"Người mà lần trước thím nhìn thấy chỉ là anh em sinh đôi của anh ấy mà thôi."

Mạch Tiểu Miên không muốn tiếp tục nói chuyện với thím ấy nữa, bèn lấy cớ nói: "Thím, chúng cháu còn có việc phải đi nên không nhiều lời với thím nữa ạ."

"Được, vậy các cháu đi đi."

Thím ấy cũng nhìn ra sự lấy lệ trong giọng điệu của cô, bèn thức thời trở lại trước quầy hàng, tiếp tục công việc làm ăn của mình.

Kiều Minh Húc đẩy cô đi về phía trước.

Trong tay Mạch Tiểu Miên còn cầm hai củ khoai nướng.

Cô đưa khoai nướng cho anh và nói: "Anh ăn đi, em không muốn ăn."

"Em không ăn thì anh cũng không ăn."

Ở chỗ góc cua mà thím ấy không nhìn thấy, Kiều Minh Húc bèn đưa hai củ khoai nướng kia cho một người ăn mày.

Mạch Tiểu Miên nhìn thấy khoai nướng thì sẽ nghĩ đến Trình Đông Thành, điều này khiến Kiều Minh Húc có chút buồn bực.

Nhất định phải để cô nhìn thấy sự vật nào đó là cũng nghĩ đến anh mới được.

Anh muốn mình lấp đầy suy nghĩ của cô, ngấm vào trong máu của cô.

Như vậy, Trình Đông Thành có thể bay màu được rồi.

Nhưng mà nên dùng cái gì để cô nhìn thấy là có thể nhớ tới anh đây?

Kiều Minh Húc nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm mục tiêu, sau đó anh nhìn thấy một người bán kẹo bông gòn nhiều màu.

Vốn dĩ anh không thể chịu được mấy cái thứ vỉa hè này, cảm thấy bẩn.

Nhưng Mạch Tiểu Miên lại không để ý, vậy thì anh cũng không quan tâm.

"Muốn ăn kẹo bông gòn không?"

"Hả?"

Mạch Tiểu Miên không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô ngạc nhiên nhìn anh: "Đó là thứ để trẻ con ăn mà."

"Trong lòng anh, em chính là một đứa bé lanh chanh."

Kiều Minh Húc đẩy cô đến trước kẹo bông gòn, hỏi ông chủ: "Bao nhiêu tiền một cây kẹo bông gòn?

"Một đồng một cây."

"Rẻ vậy à?"

Kiều Minh Húc lấy ví tiền ra, móc ra mười đồng hiếm hoi từ trong đó rồi đưa cho ông chủ, sau đó chọn một cây kẹo bông gòn lớn màu vàng.

Mạch Tiểu Miên cầm trong tay, chớp mắt mấy cái và nói: "Anh mua thêm một cây nữa đi, chúng ta cùng nhau ăn, nếu không em không ăn."

Kiều Minh Húc suy nghĩ một lát rồi lấy thêm một cây kẹo bông gòn màu trắng.