Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 451: Em với không tới, anh ngồi xuống (3)




"Chúng ta chụp một kiểu ảnh đi."
Mạch Tiểu Miên chợt nghĩ đến cô nhóc Kiều Mai Kim kia chắc chắn sẽ rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ Kiều Minh Húc ăn kẹo bông gòn, thế là cô đề nghị.
Còn Kiều Minh Húc ấy à, bây giờ trong đầu anh chỉ nghĩ làm sao để sau này Mạch Tiểu Miên nhìn thấy kẹo bông gòn là sẽ nhớ đến anh, hơn nữa anh cũng muốn ghi lại từng chi tiết nhỏ mà anh và Mạch Tiểu Miên cùng thực hiện.
Thế là anh lấy điện thoại di động ra, khom người xuống, tựa vào bên cạnh đầu cô.
"Quả cà..."
Đèn flash sáng lên, chụp lại khoảnh khắc hai người mỉm cười, mỗi người cầm một cây kẹo bông gòn lớn.
"Ừm, tấm này chụp đẹp đấy, anh đẹp trai."
"Em thì sao?"
"Em xinh đẹp."
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên còn tưởng rằng anh sẽ nói cô xấu, không ngờ còn nói cô xinh, cô bèn phì cười, thè lưỡi ra liếm kẹo bông gòn.
Kiều Minh Húc đứng ở trước mặt cô, cầm điện thoại chụp liên tiếp mấy kiểu ảnh cô liếm kẹo bông gòn.
"Anh chụp ảnh em ăn kẹo bông gòn, em cũng muốn chụp anh."
Mạch Tiểu Miên móc điện thoại di động của cô ra, bảo Kiều Minh Húc đứng tử tế ăn kẹo bông.
"Cái này..."
Kiều Minh Húc nhìn cây kẹo bông gòn trông như một đám mây lớn ở trong tay, có chút không biết nên ăn như thế nào.
"Mau ăn đi, em sắp chụp rồi."
"Ăn kiểu gì?"
"Giống như lúc nãy em ăn ấy, thè lưỡi ra liếm, hì hì."
Mạch Tiểu Miên cười có mấy phần gian xảo.
Kiều Minh Húc hơi thè lưỡi ra liếm lấy một chút kẹo bông gòn, vẻ mặt đó giống như bị tra tấn vậy...
Mạch Tiểu Miên chụp lại vẻ mặt này của anh, nhìn ảnh mà cười vang khanh khách: "Đáng yêu quá đi, đáng yêu thật đấy."
Cô vừa nói vừa gửi ảnh cho Kiều Mai Kim.
Kiều Minh Húc nhìn thấy nhưng muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, chỉ đành sầm mặt khẽ quát: "Mạch Tiểu Miên, làm người phải phúc hậu!"
"Một cô gái yếu ớt như em, dày quá để làm gì chứ?"
Mạch Tiểu Miên lườm anh một cái rồi cãi lại: "Da càng mỏng càng tốt."
"Ngụy biện."
Kiều Minh Húc xạm mặt lại.
"Em cứ ngụy biện đấy, hề hề."
Mạch Tiểu Miên vừa nói vừa liếm kẹo bông gòn của cô.
Hương vị của kẹo bông gòn ở trong trí nhớ có lẽ là từ hồi cô đi nhà trẻ, sau đó không được ăn lần nào nữa.
Còn Kiều Minh Húc thì chưa từng ăn kẹo bông gòn bao giờ.
Bây giờ, hai người như hai đứa bé ngồi ở bên đường liếm kẹo bông nhìn người đến người đi, còn có một loại cảm giác như về lại thuở nhỏ, có sự thích ý không nói nên lời.
Nếu như là một đôi tình nhân bình thường đang liếm kẹo bông, có lẽ người qua đường sẽ không cảm thấy lạ.
Nhưng Kiều Minh Húc thật sự quá đẹp trai, ăn mặc còn rất đẹp, cũng đang cầm kẹo bông gòn ăn, vô tình lại có hiệu quả quảng cáo, khiến cho người ta tưởng rằng kẹo bông gòn đó rất ngon.
Người đi ngang qua cũng không nhịn được mà mua một cây ăn thử.
Có lẽ là ông chủ bán kẹo bông gòn kia chưa bao giờ được thử cảnh buôn bán tốt như vậy, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
"Ha ha, chị dâu, anh em ăn kẹo bông gòn rồi à?"
Sau khi Kiều Mai Kim nhìn thấy ảnh chụp thì nhanh chóng trả lời Wechat, nhe răng cười gian.
"Ừ, còn ăn rất ngon lành nữa."
"Ha ha, buồn cười chết mất, em gửi ảnh cho cha mẹ và ông nội xem, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi."
"Ha ha."
"Chị dâu, chị phải cố gắng đứng lên nhé, đến lúc đó hãy dẫn anh ấy đi ăn các loại quà vặt vỉa hè ở khắp nơi trên thế giới, đổi cái thói quen sạch sẽ khiến người ta thấy phiền kia đi, tốt nhất là để anh ấy ăn mấy thứ như chao ấy, hì hì."
Mạch Tiểu Miên đổ mồ hôi hột, đến cô còn chống cự chao chứ đừng nói là Kiều Minh Húc.
Món này thì thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.