"Cô chủ, vụ án hôm nay của mọi người sao rồi?"
Cho dù dì Trương rất sợ hiện trường giết người nhưng vẫn không kìm được dò hỏi tình hình cụ thể.
"Giấu xác trong thùng nước."
Dì Trương ngạc nhiên mở to miệng: "Là thùng nước to mà người dân sử dụng sao?"
"Ừm."
"Chết bao lâu rồi?"
"Hơn nửa tháng."
"Hả? Có phải người trong tòa nhà đó đều uống nước đó không? Uống hơn nửa tháng?"
Mạch Tiểu Miên vốn định nói phải, nhưng sợ dọa đến dì Trương nên nói dối: "Không phải, là thùng nước đã bỏ đi. Được rồi, dì Trương không cần hỏi mấy việc này đâu, giúp tôi lên lầu tắm đi."
"Dọa chết tôi rồi, cũng may bọn họ không uống nước đó, nếu không phát hiện nước mình uống hơn nửa tháng là nước của xác chết, vậy thì gớm biết mấy. Rốt cuộc hung thủ là ai? Đã biết chưa?"
Dì Trương vẫn ngạc nhiên hỏi.
"Không biết. Cho dù biết thì trước khi công khai xử lý vụ án cũng không được nói cho dì đâu."
Mạch Tiểu Miên trả lời.
"Còn phải bảo mật à."
"Đương nhiên, cho dù xác định người đó là hung thủ, nhưng chỉ cần toà án vẫn chưa phán quyết, đó cũng chỉ là một nghi phạm, có quyền riêng tư."
"Được thôi."
Dì Trương thấy cô không chịu nói, cũng không nhiều chuyện nữa, dìu cô lên lầu.
Mạch Tiểu Miên nhìn quanh phòng, vẫn là dấu vết lúc cô đi, nên hỏi: "Cậu chủ hôm nay không về à."
"Không có."
Dì Trương vội chạy đến trước bàn trang điểm, cầm một tấm bản vẽ đưa cô, nói: "Đúng rồi, hôm nay nhà thiết kế của Thuý Ngọc Hiên đến đưa bản vẽ cho cô, hỏi cô có thích hoa văn này không, có ý kiến gì thì liên lạc với cô ấy."
Mạch Tiểu Miên nhận bản vẽ.
Hình thiết kế trên đó chính là chiếc lược phỉ thuý hồng điêu khắc.
Kiểu dáng của lược đơn giản phóng khoáng, hoa văn điêu khắc duy nhất lại là kiều mạch.
Trên cán lược khắc hai chữ Kiều Mạch bằng chữ cổ.
Nhìn thấy bản vẽ, đau xót trong lòng Mạch Tiểu Miên lại tăng thêm vài phần.
Lược còn chưa làm xong, người đã phải chia xa.
Đây là lời châm biếm lớn biết bao?
Mình và Kiều Minh Húc sắp chia xa, lấy chiếc lược này chỉ thêm tức cảnh sinh tình, chi bằng dùng chiếc lược chỉ đáng mấy đồng của cô đi, vậy mới phù hợp với thân phận của cô.
Nghĩ đến đây, cô gọi vào số điện thoại của nhà thiết kế để lại, nói với cô ấy: "Thiết kế của cô rất đẹp, tôi rất thích, chỉ là đột nhiên tôi không còn cần chiếc lược này nữa, không biết có thể hủy đơn đã đặt không?"
"Cô Kiều, có phải cô không thích phong cách thiết kế của tôi mới hủy đơn đặt lược không?"
Lời của cô làm cho nhà thiết kế đầu dây bên kia sợ chết khiếp nên vội vàng hỏi.
"Không phải đâu, tôi vừa nói rồi, tôi rất thích thiết kế này, chỉ là bên đây có chút vấn đề."
"Hả? Vậy cô nói với anh Tống đi, tôi chỉ phụ trách thiết kế bản vẽ."
"Được, cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên gọi cho Tống Minh Chương, nói với anh ta là mình muốn hủy đơn đặt lược.
"Cô Kiều, anh Kiều cũng nghĩ nên hủy sao?"
Tống Minh Chương hỏi.
"Không phải, là tôi muốn hủy, anh ấy không biết. Chỉ là tôi đột nhiên không muốn có chiếc lược đắt như vậy nữa."
"Cô Kiều, vàng có giá ngọc vô giá. Chiếc lược phỉ thúy, một là có công dụng rất tốt với sức khỏe, hai là cô không cần dùng để chải đầu cũng có rất giá trị sưu tầm, hơn nữa, đây là đặt làm riêng cho vợ chồng hai người, có ý nghĩa gia truyền hơn."
Tống Minh Chương khuyên.