Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 471: Chúng ta ly hôn đi (12)



"Ha ha"

Mạch Tiểu Miên cười khổ vài tiếng, nhưng lại không cách nào nói ra được nguyên nhân, đành không thể làm gì khác hơn, nói: "Anh có thể hủy đơn đặt hàng này giúp tôi được không, tôi thật sự không muốn cái lược này."

"Được rồi. Tôi hỏi anh Kiều chút đã nhé."

"Không cần hỏi anh ấy."

Mạch Tiểu Miên vội vàng nói.

"Tại sao lại thế?"

Tống Minh Chương khó hiểu hỏi.

"Chuyện này..."

"Cô Kiều, có phải cô đang có mâu thuẫn gì với anh Kiều không?"

Tống Minh Chương hỏi từ quan điểm của một người bạn: "Thế nên, bây giờ cô không muốn chiếc lược này nữa?"

"Cứ cho là vậy đi."

"Cô Kiều, chắc là cô có hiểu lầm gì đó với anh Kiều, nhưng mà, theo quan điểm của một người ngoài cuộc như tôi, anh ấy thật lòng rất yêu thương vợ mình. Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thấy ông ấy dùng ánh mắt dịu dàng như vậy để nhìn một người phụ nữ đâu."

"Ha ha."

Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, nhưng lại không biết nói gì cho phải..

Cô cũng không thể nói với người ngoài rằng, sở dĩ Kiều Minh Húc đối xử tốt với cô như vậy, chẳng qua chỉ là vì muốn nhanh chóng kết thúc vở kịch mà thôi.

Cô không thể nói những điều làm tổn hại đến hình tượng của anh trước mặt bất kỳ người nào được.

"Cô Kiều, anh Kiều là một người cực kỳ sạch sẽ, nếu anh ấy đã ở cùng một chỗ với cô, thì anh ấy sẽ chỉ trung thành với một mình cô mà thôi. Nếu suy đoán của tôi không sai, mâu thuẫn giữa cô và anh ấy chắc hẳn là từ bạn gái cũ của anh ấy, Lâm Ngọc đúng chứ."

Tống Minh Chương thử dò xét hỏi.

Mạch Tiểu Miên yên lặng không nói, càng khẳng định suy đoán của mình.

"Trước kia, tôi đã từng nhìn thấy anh Kiều và cô Lâm Ngọc ở bên nhau, nhưng nhìn hai người bọn họ giống như những người thân quen, chứ không hề giống người yêu. Khi Kiều Minh Húc ở bên cạnh cô, ánh mắt của anh ấy cơ bản không hề rời khỏi cô một giây phút nào. Tuy nhiên, khi ở bên Lâm Ngọc, anh ấy căn bản lại không nhìn cô ta. Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu."

Nghe thấy những lời này của Tống Minh Chương, tâm trạng của Mạch Tiểu Miên lại trở nên phức tạp.

Trong mắt người ngoài, anh luôn quan tâm đến cô như vậy.

Chẳng lẽ, chỉ có mình cô cảm thấy, anh đang diễn trò sao?

Cho dù anh thực sự quan tâm đến cô, nhưng hiện tại Lâm Ngọc đang mang thai, bọn họ nên ở bên nhau, cô nên lui ra, không nên trở thành gánh nặng của anh nữa.

"Cô Kiều, liên quan tới việc hủy đơn đặt hàng, tôi khuyên cô vẫn nên đợi qua mấy ngày nữa rồi quyết định. Thứ nhất, nhà thiết kế đã lên bản vẽ mẫu. Thứ hai, sau này sẽ rất khó tìm được một chiếc lược được làm từ ngọc đỏ như vậy nữa."

"Được rồi."

Mạch Tiểu Miên biết rằng từ góc độ của một thương nhân như anh ta mà nói, anh ta sẽ không thể nào chịu hủy bỏ một thương vụ lớn như vậy.

Cô cũng không biết nên nói thế nào với anh ta, đành cúp máy.

Tống Minh Chương sau đó lại bấm số điện thoại của Kiều Minh Húc, hỏi thăm tình hình.

"Cô ấy nói muốn hủy đơn hàng?"

Kiều Minh Húc cau mày hỏi.

"Đúng vậy, có vẻ như như anh đã làm điều gì đó khiến cô Kiều buồn. Anh nên xử lý thật tốt, phụ nữ khi có tâm trạng không tốt, đàn ông cần phải dỗ dành. Nhất là trong tình huống hiện tại của cô Kiều, bởi vì thân thể không tốt, nội tâm ắt hẳn sẽ có cảm giác tự ti, nhạy cảm, buồn bực. Anh cần phải chú ý nhiều hơn."

Mối quan hệ giữa Tống Minh Chương và Kiều Minh Húc cũng không tệ lắm, hơn nữa, anh ta cũng đã chứng kiến những tình tiết cảm động giữa hai người, cảm thấy một đôi vợ chồng như vậy, nếu như phát sinh mâu thuẫn mà chia tay như vậy, thì thật sự là đáng tiếc.

Tình yêu trên thế gian này, giống như ngọc phỉ thúy cao cấp vậy, đều cực kỳ hiếm thấy, có thể gặp, nhưng không thể cầu.

Có một vài người, cả đời cũng không có cách nào gặp được một người có thể khiến bản thân có cảm giác tim đập thình thịch được cả.

Đương nhiên, có thể ở cùng một tần số, cùng yêu nhau lại càng hiếm. Cũng giống như cược ngọc vậy, rất khó để tìm được một viên ngọc bích giữa muôn ngàn khối đá như thế.

Gặp nhau thì nên biết quý trọng, không cần phải vì những chuyện linh tinh trở ngại để rồi từ đó chia lìa.