Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 481: Không sai, tôi yêu người khác rồi (7)




“Xem ra, Đồng Đồng của chúng ta đã nhận được chân truyền của sư phụ, trở thành bậc thầy về nghệ thuật trà đạo rồi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn Mạch Đồng Đồng bằng ánh mắt cổ vũ và dịu dàng.
Nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy Đồng Đồng trong trại tạm giam.
Lúc đó cô ấy đen nhẻm, gầy gò đáng thương, nhưng bây giờ cô ấy giống như đã thay da đổi thịt, trở thành một người khác.
Cô thực sự mong rằng sau này cô ấy sẽ ngày càng tốt hơn, có thể hạnh phúc mĩ mãn, để không uổng công những khổ cực mà cô ấy đã phải gánh chịu khi còn bé.
“Chị ơi, em cũng rất muốn chị có thể đi xem màn biểu diễn của em.”
Mạch Đồng Đồng nhìn cô với khuôn mặt đầy mong đợi, nói: “Không có chị thì sẽ không có em của ngày hôm nay, tất cả những gì em có đều nhờ chị cho, nếu không có chị, có lẽ bây giờ em vẫn là một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ, cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, không có nơi ở, đi đâu cũng bị bắt nạt.”
“Đồng Đồng ngốc!”
Mạch Tiểu Miên tức giận xoa đầu của cô ấy, nói: “Những gì em có không phải do chị cho, mà đó đều là do em nỗ lực mới có được, em đừng nghĩ nhiều về quá khứ nữa, sau này cứ sống thật tốt là được, em chính là niềm tự hào của chị.”
“Em nhất định sẽ để chị tự hào về em.”
Mạch Đồng Đồng nói với ánh mắt kiên định: “Em nhất định sẽ trở nên cựu kỳ ưu tú, ưu tú đến mức tỏa sáng khắp nơi, đến lúc đó, không ai có thể xem nhẹ em nữa!”
“Thật chí khí!”
Mạch Tiểu Miên vỗ vai cô ấy: “Chị tin Đồng Đồng chắc chắn sẽ làm được!”
“Em cũng tin vào chính mình.”
Mạch Đồng Đồng đứng lên: “Chị ơi, không nói chuyện với chị nữa, em chỉ muốn qua thăm chị, báo cho chị biết tin vui này thôi, bây giờ em phải đến Nhã Phong rồi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy đôi giày trên chân cô ấy vẫn là đôi giày bình thường, không hợp với trang phục trên người.
Cô ấy và Đồng Đồng đều mang giày size 36, nhớ lại mình có rất nhiều kiểu giày, cô liền nói với cô ấy: “Đồng Đồng à, em có muốn đổi một đôi giày khác không? Chị có rất nhiều giày, em xem xem đôi nào thích hợp thì lấy mà đi.”
Đôi mắt Mạch Đồng Đồng sáng lên, cúi đầu nhìn đôi giày của mình rồi nói: “Sư phụ chỉ cho em bộ quần áo này, không có giày, em cũng cảm thấy đi đôi giày này có chút quê mùa.”
“Vậy đổi đôi phù hợp.”
Mạch Tiểu Miên nắm tay cô, đẩy xe lăn đi vào phòng để quần áo của cô.
Đây là lần đầu tiên Mạch Đồng Đồng bước vào phòng để quần áo.
Khi nhìn thấy căn phòng lớn như vậy trưng bày đủ loại quần áo, giày dép, mũ, khăn quàng cổ,... cô ấy cảm thấy choáng váng.
“Chị ơi, phòng của chị cũng giống phòng của những ngôi sao mà em thấy trên TV ấy, có rất nhiều quần áo, rất nhiều giày.”
Trong đôi mắt Mạch Đồng Đồng lóe lên sự hâm mộ.
Bên cạnh hâm mộ, trong lòng cô ấy cũng có chút mất cân bằng.
Tại sao có người thì có nhiều quần áo đến mức mặc không hết, trong khi đó, có người ngay cả một bộ quần áo tốt cũng không có?
Đúng vậy, cô ấy không thể trải qua những tháng ngày không có quần áo để mặc nữa.
Sau nàu cô ấy nhất định phải giống như Mạch Tiểu Miên, có thể có một căn phòng để quần áo lớn như vậy, có thể tùy ý mặc bộ quần áo mà mình thích, đi đôi giày mình thích.
Cô ấy phải cố gắng để trở thành người như vậy.
Cô ấy muốn tỏa sáng khắp nơi, cô ấy muốn anh Quang Hiển nhìn thấy ánh sáng của cô ấy, ánh sáng xuyên qua đôi mắt của anh ấy, từ đó yêu cô ấy sâu đậm.
Đây là động lực lớn nhất để cô ấy cố gắng ở hiện tại!
“Đồng Đồng à, em xem đôi giày nào phù hợp thì cứ mang đi đi.”
Mạch Tiểu Miên cũng không chú ý đến sự thay đổi tâm lý của cô ấy, cô cười dịu dàng, nói.
“Vâng, em cảm ơn chị.”
Mạch Đồng Đồng đi dạo qua chiếc kệ đang đặt những đôi giày một cách ngay ngắn, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một đôi giày cao gót màu đỏ.
Đôi giày da nhỏ màu đỏ, được trang trí bằng kim cương giả, trông vô cùng quý phái và lộng lẫy trên giá giày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.