Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 480: Không sai, tôi yêu người khác rồi (6)



“Không cho em nói về bản thân như vậy.”

Nghe cô nói như vậy, Kiều Minh Húc rất đau lòng: “Em là người có năng lực nhất, cũng là một bác sĩ pháp y xuất sắc.”. Đam Mỹ Sắc

“Ha ha, ban đầu em cũng cho rằng mình có năng lực, xuất sắc, không ai có thể thay thế, nhưng bây giờ em phát hiện ra, trên đời này không có ai là không thể thay thay thế được. Tổ giám định vẫn có thể làm việc tốt như trước đây dù không có em. Anh vẫn có thể hạnh phúc như vậy dù không có em, cha mẹ em vẫn có thể vui vẻ mỗi ngày dù không có em...”

Mạch Tiểu Miên cười nói với dáng vẻ có chút bi thương.

“Mạch Tiểu Miên!”

Kiều Minh Húc biết vấn đề đến rồi.

Một người phụ nữ từng tràn đầy tự tin vậy mà lại có tâm tư như vậy!

“Miên Miên, có lẽ tổ giám định có thể không có em, nhưng mà anh thì không thể không có em, cha mẹ em cũng không thể không có em.”

“Không phải trước đây không có em nhưng anh vẫn có thể sống tốt với Lâm Ngọc sao? Cho dù sau này không có em thì anh vẫn có thể sống tốt. Chẳng qua em chỉ vô tình xông vào cuộc sống của anh, tăng thêm chút gánh nặng cho anh mà thôi. Không còn em nữa, anh sẽ càng thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc hơn.”

“Mạch Tiểu Miên!”

Giọng nói của Kiều Minh Húc trở nên nghiêm nghị: “Trước đây khi anh chưa biết em, đúng là anh sống khá tốt, nhưng kể từ khi quen biết em, nếu như không còn em nữa, chắc chắn anh sẽ không còn thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc nữa. Em đừng suốt ngày ở nhà suy nghĩ lung tung như vậy có được không?”

“Được rồi, là em suy nghĩ lung tung, tính cách kỳ quái, bỗng nhiên gây sự, làm phiền anh rồi, không có việc gì thì em đi tắm đây.”

Mạch Tiểu Miên nói xong thì cũng có chút tức giận cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, cô cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy.

Vốn dĩ Kiều Minh Húc không thuộc về cô, chẳng qua cô chỉ mượn anh một chút mà thôi, bây giờ phải trả lại cho người ta rồi, cô còn náo loạn cái gì chứ?

Mạch Tiểu Miên, có phải mày quá tham lam không?

Cô nhìn bản thân ở trong gương rồi khẽ nói.

Người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc hơi bất ổn trong gương rõ ràng đã nói cho cô biết rằng cô rất tham lam.

Có lẽ chính vì lòng tham nên bản thân cô mới phải chịu đả kích và báo ứng mà mà Trình Đông Thành mang lại cho cô!

Thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng.

Chắc chắn là như vậy.

Mạch Tiểu Miên cúi đầu sờ soạng đôi chân không thể tự đứng lên.

Là một bác sĩ pháp y, cô luôn là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ mê tín và duy tâm như vậy.

“Mợ chủ, em gái cô đến rồi!”

Khi cô đang suy nghĩ lung tung, dì Trương vội vàng lên lầu báo cáo.

“Được rồi, để cô ấy lên đây.”

Dì Trương đẩy cô ra khỏi phòng, để cô ở phòng khách trên tầng hai, sau đó đi xuống dẫn Mạch Đồng Đồng lên lầu.

Mạch Đồng Đồng không mặc đồng phục mà là đang mặc một bộ quần áo mang phong cách thời dân quốc, phía trên là áo sơ mi trắng bằng vải lanh, phía dưới là váy màu hồng phấn, để tóc ngang vai, dáng vẻ trông thật dễ thương xinh đẹp, giống như nữ chính bước ra từ bộ phim truyền hình dân quốc.

“Đồng Đồng thật sự rất đẹp!”

Ngay cả dì Trương cũng cảm thán: “Còn bé mà đã xinh đẹp như vậy rồi, chẳng phải sau này lớn lên sẽ trở thành yêu tinh sao?”

Được dì Trương khen như vậy, Mạch Đồng Đồng hơi ngượng ngùng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Cô ấy bước tới, ngồi xổm trước mặt Mạch Tiểu Miên, đưa tay ra, nhẹ nhàng đấm vào chân Mạch Tiểu Miên.

Vừa đấm vừa ngẩng đầu nhìn Mạch Tiểu Miên: “Chị ơi, có phải chị rất không vui không?”

“Không có.”

Mạch Tiểu Miên đưa tay sờ tóc cô ấy: “Đồng Đồng ăn mặc thục nữ như thế này, tối nay có tiết mục gì đặc biệt có phải không?”

“Vâng.”

Đồng Đồng gật đầu, “Sư phụ nói, tối nay sẽ có một buổi biểu diễn. Để em biểu diễn trà đạo ở đại sảnh Nhã Phong.”