Mạch Tiểu Miên cũng biết là do mình sai, bảo dì ấy lấy cồn và khăn lông ướt tới giúp.
Cô cầm lấy cồn sát trùng, lau xoa động mạch cổ của anh, cởi cúc áo ra, lau hết nách, lưng, lòng bàn tay, gan bàn chân của anh...
Ngày đó Kiều Minh Húc cũng đã chăm sóc cô như vậy.
Không biết hôm đó anh đã có tâm trạng gì.
Bây giờ, cô chỉ có một cảm giác, đó là hy vọng anh có thể nhanh khỏe lên.
Nếu có thể, cô tình nguyện sinh bệnh phát sốt thay anh, chỉ cần anh có thể khỏe lên...
Sau một lúc bận rộn luôn tay luôn chân, nhiệt độ của Kiều Minh Húc mới dần hạ xuống.
Mạch Tiểu Miên thấy dì Trương cũng mệt mỏi buồn ngủ, bảo dì ấy đi xuống nghỉ ngơi, chờ khi nào cô càn gì, sẽ gọi to dì ấy.
“Cô chủ, lần trước cô phát sốt, cậu chủ đã cả đêm không ngủ mà chăm sóc cô, cô cũng phải cẩn thận chăm sóc cậu chủ của chúng tôi nhé.”
Dì Trương không yên tâm dặn dò.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn Kiều Minh Húc nằm ở trên giường, bởi vì phát sốt mà lâm vào trạng thái hôn mê, đau lòng cực kỳ.
Tay cô, cũng vẫn luôn nắm bàn tay khi nóng khi lạnh ấy của anh.
Đôi tay khớp xương rõ ràng này, đã cho cô quá nhiều ấm áp, dù đó là diễn kịch cũng được.
“Khát...”
Đôi môi khô khốc đến nỗi hơi nứt nẻ của Kiều Minh Húc bỗng nhiên mấp máy, nói ra một chữ này.
Mạch Tiểu Miên vội vàng lót gối đầu cho anh, để cho anh vào tư thế nửa ngồi nửa nằm, cầm lấy nước khoáng cho anh uống.
Kiều Minh Húc hơi mở đôi mắt bị thiêu đốt đến nỗi có chút mê mang, nhìn cô một cái, lại nhắm vào, ừng ực mà uống nước cô đưa đến bên miệng.
Uống hết một chai nước, Mạch Tiểu Miên cũng lo lắng hỏi thử: “Còn khát không?”
“Khát...”
Kiều Minh Húc rên rỉ trả lời.
Mạch Tiểu Miên lại cầm lấy một chai nước nữa, đút anh uống.
Uống xong, anh vẫn kêu khát.
Lại uống thêm một chai nữa...
Anh vẫn kêu khát như cũ.
Như vậy thì cũng không được bình thường cho lắm, mặc dù đúng là phát sốt thì cần bổ sung một lượng nước lớn, nhưng mà, anh uống như vậy thì cũng quá nhiều rồi.
Có lẽ Kiều Minh Húc cũng biết mình đã uống hơi nhiều, trượt nằm xuống trên giường, tiếp tục ngủ...
Nhưng mà, ngủ rồi, anh vẫn cảm thấy rất khát nước, thỉnh thoảng phát ra một tiếng khát.
Nhưng mà, lần này Mạch Tiểu Miên lại không đỡ anh ngồi dậy được.
Anh nằm thẳng ở trên giường, cũng không tiện uống nước.
Nên làm gì bây giờ đây?
Nhìn đôi môi hơi hé ra kêu khát kia của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy mình cũng hơi khát, bèn cầm lấy bình nước uống một ngụm.
“Khát...”
Kiều Minh Húc lại kêu to.
Cô nhìn anh, lại uống một ngụm nước nữa, cũng không biết xúc động từ đâu tới, ngậm một ngụm nước, cúi đầu, dứt khoát bao lấy ngoài miệng anh, đưa nước trong miệng mình vào trong miệng của anh...
Kiều Minh Húc ừng ực mà nuốt hớp nước kia xuống, một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, dùng sức mà ôm lấy eo cô...
Cô không kịp đề phòng, cả người ngã sấp lên trên người anh.
Bàn tay còn lại của anh, giữa lấy đầu cô, để miệng cô không rời khỏi môi anh...
Đầu lưỡi cực nóng bỏng kia của anh, giống như một con rắn, ngang ngược mà len lỏi vào trong miệng cô, bắt đầu điên cuồng liếm mút hương thơm trong miệng cô, tham lam như một đứa trẻ thỏa mãn khi có được thứ mình muốn...
Mạch Tiểu Miên bị anh hôn đến nỗi thở hồng hộc, cả người cũng mềm mại vô lực.
Đành mặc cho anh đòi lấy...
Dĩ nhiên, lúc này cô cũng dâng lên một loại cảm giác vui sướng cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ muốn cứ mãi tiếp tục như vậy...
Hôn một hồi, cuối cùng Kiều Minh Húc xoay người, đè cô ở dưới thân, thân mình nóng bỏng dán sát vào người cô.
Ngoại trừ quần áo ngăn cách, không hề có một khe hở.
Anh đưa tay xé mở áo ngủ của cô, bàn tay sờ soạng trên người cô, đôi môi nóng bỏng đi một đường xuống phía dưới…