Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 488: Vẫn lo lắng cho em (3)



Nhưng không ngờ tới rằng, cô lại cũng nhảy vào trong nước.

Mạch Tiểu Miên không trả lời anh, chỉ yên lặng cúi đầu.

“Được rồi, em tự tắm rửa nốt đi, anh đi bảo dì Trương lấy cái nạng vào.”

Kiều Minh Húc thấy cô im lặng không lên tiếng, trong lòng thất vọng, đành đi ra ngoài, dặn dò dì Trương mấy câu, còn mình thì vào một phòng khác tắm gội thay quần áo.

Cảm lạnh đã lâu, cho dù có là nước ấm, cũng không thể gột rửa đi hết sự lạnh lẽo trên người anh.

Anh vừa tắm rửa, vừa chảy nước mũi mà hắt xì một cái.

Mặc quần áo xong, dùng khăn tay bịt cái mũi lại đi ra, thấy Mạch Tiểu Miên cũng thay quần áo sạch sẽ xong đi ra, cũng không hề để ý đến cô, yên lặng đi lên một bước.

“Cô chủ, cô xem, cậu chủ đã tức giận rồi, chắc chắn là do cái tên ngoại quốc nửa giả nửa thật hôm nay. Sau này cô nhất định phải cách xa cậu ta một chút, tránh làm cho cậu chủ phiền lòng.”

Dì Trương thương xót Kiều Minh Húc, cho nên bèn trách Mạch Tiểu Miên.

Mạch Tiểu Miên không đáp lại, chỉ vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Kiều Minh Húc.

Mỗi lần nghe anh hắt xì một cái, trái tim của cô, cũng khe khẽ run rẩy theo, rất khó chịu.

Thật hy vọng anh không bị cảm lạnh sinh bệnh.

“Dì Trương, dì làm cho cậu chủ một chén canh gừng đi.”

Cô quay đầu lại nói với dì Trương.

“Cô chủ, canh gừng cùng lắm cũng chỉ có thể làm ấm thân mình một chút, chứ cũng không sưởi ấm được lòng người.”

Dì Trương cố chấp mà cho rằng, hành vi tự ngược đãi của Kiều Minh Húc đêm nay, chắc chắn là bởi vì hôm nay Mạch Tiểu Miên không giữ phép tắc, qua lại với người đàn ông khác mà ra.

“Có lẽ vậy.”

Trong lòng Mạch Tiểu Miên cũng tràn ngập sầu khổ.

Chính cô cũng không phải là người có thể sưởi ấm được trái tim của anh.

Cô sẽ biến thành người qua đường Giáp nhanh thôi.

Nghĩ lại thì, cô cảm thấy mình cũng cần một chén canh gừng.

Sau khi vào nhà, Kiều Minh Húc đi thẳng lên lầu, vào phòng, sau đó nằm trên giường, mê man mà ngủ...

Mạch Tiểu Miên muốn bảo anh đứng dậy uống canh gừng xong rồi ngủ tiếp, nhưng lại không mở miệng được, cũng cảm thấy lời nói của mình vô dụng.

Lần này, cô không bò lên trên giường đi ngủ, mà là lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc chăn rải lên đất, sau đó lăn xuống từ trên xe lăn, ngủ dưới đất.

Anh ở trên giường.

Cô ở dưới giường.

Tình trạng của hai người giống như đêm kết hôn lúc ban đầu đó.

Mặc dù tâm trạng phức tạp, Mạch Tiểu Miên vẫn mơ mơ màng màng mà ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, hình như mơ hồ nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ khổ sở cùng với tiếng răng va vào nhau lách cách, cô bèn gian nan mà mở hai mắt ra.

Nhận ra tiếng rên kia lại đến từ Kiều Minh Húc đang nằm trên giường.

Anh chôn ở trong chăn, cả người có vẻ như đang run rẩy...

Lòng cô trầm xuống, nghĩ là anh lại phát tác động kinh, vội vàng ngồi dậy, dùng đôi tay chống lên mép giường, để bản thân ngồi lên trên giường, xem thử tình trạng của anh.

Trên mặt anh, cũng không hề xuất hiện tình trạng run rẩy phun bọt mép của động kinh, mà là hai má cực kỳ đỏ bừng.

Duỗi tay sờ thử, nóng rẫy đến bỏng tay.

Anh đã phát sốt!

Vừa rồi đang phát run, chắc là loạt sốt cao nóng lạnh đan xen rồi.

Xem ra, là cảm lạnh thật rồi!

Người đàn ông này!

“Minh Húc, anh tỉnh lại đi!”

Mạch Tiểu Miên duỗi tay đẩy hắn, muốn gọi anh dậy đi khám bác sĩ.

Kiều Minh Húc chỉ hơi mở mắt ra, duỗi tay ôm lấy eo cô, rồi lại mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Một người đàn ông bình thường thì khỏe như trâu, nhưng một khi sinh bệnh, thì sẽ bệnh như núi đổ.

Mạch Tiểu Miên lấy từ tủ đầu giường ở bên cạnh ra cái nhiệt kế mà lần trước cô phát sốt, Kiều Minh Húc đã chuẩn bị cho cô, đo nhiệt độ cơ thể giúp anh.

Vậy mà đã 39.2°C.

Cô vội vàng gọi điện thoại bảo dì Trương đi lên.

Dì Trương thấy Kiều Minh Húc lại phát sốt sinh bệnh, cũng đã la toáng lên: “Cậu chủ nhà tôi trước giờ cũng rất ít khi phát sốt hay cảm lạnh, là do đêm qua cô chủ chọc tức cậu ấy, khiến cho cậu ấy cảm lạnh đấy.”