Cũng không thể trách cậu được! Bởi vì năm đó ngoại trừ cậu, Hải Hoa còn mang theo cả Bích Hải châu! - Họ Đổng gằn từng từ một, trán đã nổi đầy gân xanh.
Khác với Chương Hàm Yên suy nghĩ, Tiêu Mặc thế mà lại không hề tỏ ra tức giận hay sợ hãi, thần thái y vô cùng lạnh nhạt.
- Ý Đổng đương gia là mẹ tôi đã cất giấu Bích Hải châu?
Chương Hàm Yên nhìn cả hai một lúc, khóe môi từ từ nhếch lên:
- Tiêu đại quan nhân và Đổng đương gia không phải cùng chung mục đích hay sao?
Gần như lập tức mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào cô, Chương Hàm Yên nhàn nhạt điệu cười, tiếp tục nói:
- Đổng đương gia dùng cả một đời để nghiên cứu về bệnh lý di truyền của người Chương gia, còn Tiêu Mặc anh cũng đang lợi dụng cơ sở vật chất của phòng nghiên cứu quân đội Nam Đông để làm điều này! Cho nên hai người đều nhắm đến Bích Hải châu, thứ được xem là thần dược cứu sống người Chương gia!
- Đáng tiếc Bích Hải châu đã không còn! - Họ Đổng vô lực thở dài.
Chương Hàm Yên gật đầu đồng tình, đáp:
- Tất nhiên là không còn, bởi vì ba mươi năm trước viên Bích Hải châu vô giá kia đã được Hải Hoa phu nhân đưa cho con trai mình dùng, với mong muốn tiểu hài tử này lớn lên sẽ có được cuộc sống của một người bình thường vô lo vô nghĩ. Đó cũng là lý do mà một hấp huyết nhân thuần chủng như Tiêu Mặc không cần phải uống máu người nữa!
Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy thanh âm tàu hỏa lăn bánh xình xịch trên đường ray. Mọi bí ẩn về Chương gia và hấp huyết nhân đều đã được đưa ra ngoài ánh sáng, Chương Hàm Yên cảm thấy trong lòng dễ chịu thanh thản.
Bích Hải châu không còn, mục đích của bọn họ tự nhiên cũng đã không còn. Chương Hàm Yên, Tiêu Mặc cùng Chương Ngạn Lâm lặng lẽ rời khỏi tàu. Chỉ là khi Chương Hàm Yên vừa bước xuống thì nghe bên trong vệ sĩ ồn ào hô hoán rằng Đổng đương gia đã chết rồi. Tuy có chút bất ngờ nhưng Chương Hàm Yên không cảm thấy buồn, ân oán bao nhiêu năm trong gia tộc giờ này cũng phải kết thúc. Vả lại Đổng đương gia đã hơn chín mươi tuổi, thọ mệnh so với người thường còn cao hơn.
Khoảng thời gian sau đó Chương Hàm Yên quay về cuộc sống thường ngày, cứ nghĩ nhiệm vụ ảo cảnh đến đây là kết thúc, nào ngờ Hệ thống vẫn không phản hồi. Chương Hàm Yên trong lòng sinh bối rối, không rõ bản thân đã bỏ qua điều gì.
Tiêu Mặc vẫn như cũ làm việc ở phòng nghiên cứu quân đội Nam Đông. Ngày nọ y ghé qua Chương gia đưa cho cô một tấm thiệp mời cưới. Chương Hàm Yên lúc này mới ngẩn ngơ, nhiệm vụ ảo cảnh của cô vốn là trừng trị tra nam Chương Ngạn Lâm và tiểu tam mặt dày Tiêu Ngọc Nhi chứ không phải đi tìm bí ẩn Bích Hải châu.
Thâm tâm Chương Hàm Yên bắt đầu hoang mang, tự nhủ nhiệm vụ thất bại thật rồi. Chương Ngạn Lâm và Tiêu Ngọc Nhi đến cưới cũng đã cưới còn có thể làm gì được nữa. Chương Hàm Yên thật sự không muốn sống ở ảo cảnh này cả đời.
Chương Hàm Yên nhìn thiệp cưới đỏ rực trên bàn mà trong lòng phiền muộn vô hạn.
- Tiêu Mặc, một người không thể đạt được hạnh phúc khi nào?
Tiêu Mặc nâng mi mắt nhìn Chương Hàm Yên, điềm nhiên đáp:
- Nghèo... vật chất quyết định ý thức!
Chương Hàm Yên vỗ tay một tiếng, đơn giản như thế mà cô lại không nghĩ ra. Như trút bỏ được toàn bộ gánh nặng, Chương Hàm Yên vui vẻ mời Tiêu Mặc cùng mình đến dự lễ cưới của Chương Ngạn Lâm và Tiêu Ngọc Nhi. Tiêu Mặc cũng không từ chối, còn đề nghị sẽ đích thân đưa đón cô.
...***...
Đã là lễ cưới đương nhiên phục trang phải lộng lẫy hơn thường ngày một chút, Chương Hàm Yên từ sáng đã trang điểm tỉ mỉ lại chọn một bộ trang sức ngọc lục bảo đẹp đến mê người. Dù sao cô cũng là Chương gia tộc trưởng, trong tay sở hữu không ít những món đồ xa xỉ.
Tiêu Mặc không thay đổi diện mạo so với thường ngày là bao, một bộ quân phục tôn lên vóc dáng chuẩn mực như tạc tượng. Tiêu Mặc lái xe đưa Chương Hàm Yên đến nơi tổ chức lễ cưới.
Trái ngược với suy nghĩ của Chương Hàm Yên, lễ cưới của Chương Ngạn Lâm và Tiêu Ngọc Nhi có phần giản dị, thậm chí có thể nói là sơ sài. Một căn nhà ba gian hai phòng cũ kỹ xây thành hình chữ U, trước sân bày biện năm, sáu chiếc bàn gỗ phía trên để sẵn ít bánh kẹo hạt dưa.
Chương Hàm Yên tỉ mỉ suy nghĩ, kết quả này cũng không có gì bất ngờ. Chương Ngạn Lâm trước giờ sống trong Chương gia với thân phận là một hấp huyết nhân thuần chủng nên được toàn bộ tộc nhân dốc lòng cung phụng, bản thân hắn ta chưa từng phải lao động vất vả. Còn Tiêu Ngọc Nhi chỉ là một cô gái yếu đuối, từ nhỏ đã được Tiêu Mặc nuôi nấng cẩn thận nơi khuê phòng, chân không lấm bùn.
- Không phải Tiêu Ngọc Nhi vẫn còn căn nhà của Tiêu gia sao, đâu cần phải đến nơi khỉ ho cò gáy này? - Chương Hàm Yên nhìn qua Tiêu Mặc hỏi.
Tiêu Mặc lãnh đạm khoanh tay, biểu tình không chút can hệ với người y từng coi như là em gái kia.
- Mấy ngày trước Tiêu Ngọc Nhi đã rao bán nhà rồi, có lẽ là muốn dùng tiền để chuẩn bị cho lễ cưới này!
- Hoặc là Chương Ngạn Lâm sĩ diện quá cao không muốn ở rể nhà vợ để rồi bị người ta coi thường! - Chương Hàm Yên rút trong tay một bao lì xì đỏ thản nhiên đi vào bên trong.
Khách khứa của Chương Ngạn Lâm không nhiều, có vẻ hắn ta không muốn để nhiều người biết bản thân hiện tại đang túng quẫn ra sao. Chương Hàm Yên nhớ lại, trong nguyên tác Hệ thống cung cấp thì sau khi tiếp tay cho quân đội Nam Đông giết người Chương gia để làm thí nghiệm, Chương Ngạn Lâm đã nhận được một số tiền khổng lồ. Về phần Tiêu Ngọc Nhi, vì không hề bị Tiêu Mặc cắt đứt quan hệ, cho nên lễ cưới được tổ chức rất hoành tráng, khách mời đều là những quan chức cấp cao. Hiện tại sự việc tất cả đã bị đảo lộn, Chương Hàm Yên không tin chỉ với tình yêu mà đôi nam nữ này có thể bên nhau trọn đời.
Chương Hàm Yên ngồi xuống một bàn tiệc, từ bên trong nhà tân nương tân lang cũng đã ra ngoài chào hỏi mọi người. Tiêu Mặc lịch sự tặng phong bao lì xì cho Tiêu Ngọc Nhi sau đó không hề có ý muốn nán lại tiệc rượu mà trực tiếp ra xe đợi. Chương Hàm Yên ngắm nghía xung quanh thêm một lúc, đến khi trông thấy Tiêu Ngọc Nhi tách khỏi Chương Ngạn Lâm mới ra hiệu muốn cùng cô ta trò chuyện.
Tiêu Ngọc Nhi mím môi tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng không phản đối, cùng Chương Hàm Yên vào một gian phòng trống.
- Cô hối hận vì đã bỏ rơi anh Ngạn Lâm đúng không? - Tiêu Ngọc Nhi híp mắt nhìn Chương Hàm Yên.
Chương Hàm Yên không ngờ trí tưởng tượng của Tiêu Ngọc Nhi lại phong phú như vậy, bất giác không nhịn nổi cười.
- Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây chính là thật lòng muốn chúc phúc cho hai người, mong sao hai người có thể đầu bạc răng long, mãi mãi bên nhau...
Mấy từ cuối Chương Hàm Yên cố ý kéo dài khiến Tiêu Ngọc Nhi nghiến răng tái mặt.
- Cô có ý gì?
Chương Hàm Yên hướng mắt ra bàn tiệc bên ngoài, Tiêu Ngọc Nhi lập tức quay đầu nhìn theo. Lúc này Chương Ngạn Lâm đang tiếp rượu khách nhân, một vài thiếu nữ xinh đẹp cố ý tiếp cận trêu chọc mà Chương Ngạn Lâm cũng không hề tránh né còn té nước theo mưa đùa bỡn vui vẻ.
Trông thấy vành mắt Tiêu Ngọc Nhi đỏ ửng, Chương Hàm Yên khẽ cười, nói:
- Chưa kể đến tính cách hắn ta phóng khoáng phong lưu, chỉ riêng việc Chương Ngạn Lâm là hấp huyết nhân trẻ mãi không già còn bản thân cô chỉ là người thường, thì chẳng mấy chốc nhan sắc cô sẽ héo tàn, khi ấy hắn ta đương nhiên sẽ muốn đi tìm người khác...
Đây không phải là lần đầu Tiêu Ngọc Nhi nghe được mấy lời này nhưng lại chẳng hề có cách nào thay đổi. Tiêu Ngọc Nhi đưa tay quệt nước mắt, bộ dáng đã không còn tự tin như trước.
Chương Hàm Yên rút từ trong túi xách một lọ sứ nhỏ sau đó nhét vào tay Tiêu Ngọc Nhi.
- Thứ này có thể khiến Chương Ngạn Lâm trở thành người thường, sẽ cùng cô già đi...
Nói rồi Chương Hàm Yên xoay gót rời khỏi phòng. Tiêu Ngọc Nhi gọi với theo:
- Làm sao tôi có thể tin cô không hại anh Ngạn Lâm?
Khóe môi Chương Hàm Yên nở một nụ cười rực rỡ như hoa hồng, đáp:
- Tùy cô!
Đây là lọ thuốc duy nhất khiến hấp huyết nhân trở thành người thường mà Đổng đương gia điều chế thành công. Chương Hàm Yên mong là Tiêu Ngọc Nhi sẽ không lãng phí nó.
...***...
Hai năm sau.
Chương Hàm Yên vẫn chưa thể rời khỏi ảo cảnh, ngày ngày ngoại trừ phải làm một tộc trưởng mẫu mực bảo vệ người Chương gia chính là chặn tất cả đường làm ăn của Chương Ngạn Lâm. Cũng trong đoạn thời gian này quan hệ giữa Chương Hàm Yên và Tiêu Mặc dường như bước vào một trạng thái mới.
Cô dần dần cảm nhận được con người cô độc lạnh lùng Tiêu Mặc đã phát sinh tình cảm với mình. Chương Hàm Yên thầm nghĩ trong nhiệm vụ Hệ thống cũng không có phần tán tỉnh nam thần. Đây là nam thần tự nguyện vì cô mà đổ, hoàn toàn không phải lỗi của cô, hà cớ gì Hệ thống lại để cô ở ảo cảnh này lâu như vậy.
Tiết trời mùa hạ oi bức, như thường lệ Chương Hàm Yên đến trang viên tránh nóng. Tiêu Mặc nghe tin liền lấy cớ muốn thăm dò địa hình nên đi cùng. Chương Hàm Yên cũng không phản đối, để y lái xe đưa mình đi.
Ô tô đang băng băng trên đường thì đột nhiên bị chặn lại, người chặn là một nông phụ thôn quê, quần áo có phần cũ kỹ. Tiêu Mặc nhíu mày phiền chán, Chương Hàm Yên đang ngủ ngon thì bị đánh thức liền cáu gắt.
- Ai đấy! Muốn tự vẫn thì rẽ trái một trăm mét rồi nhảy xuống sông, đừng phiền đến người khác.
- Là Tiêu Ngọc Nhi! - Tiêu Mặc nhàn nhạt đáp.
Chương Hàm Yên chớp chớp hai mắt cố gắng nhìn một hồi mới nhận ra nông phụ kia thật sự chính là Tiêu Ngọc Nhi. Trong lòng cô phấn khích lạ thường, quả nhiên chỉ cần là tiểu tam thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Tiêu Ngọc Nhi lao đến cửa xe vừa đập vào kính vừa khóc lóc:
- Anh... em xin anh... đón em về nhà đi... em hối hận rồi... em không muốn sống cuộc đời khổ sở như thế này nữa...
Tiêu Mặc không mở cửa xe, nhưng cũng không thể cứ thế đi tiếp. Chương Hàm Yên đang suy nghĩ nên làm thế nào thì đã thấy Chương Ngạn Lâm từ đâu chạy xồng xộc đến lôi Tiêu Ngọc Nhi ra giữa đường không ngừng mắng chửi:
- Mẹ nó... con đàn bà thối này... còn dám làm ông đây mất mặt...
Tiêu Ngọc Nhi dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy khỏi Chương Ngạn Lâm rồi bò sấp trên nền đất.
- Anh trai... hôm nay anh cố tình đến đây vì muốn đón em đúng không... đúng không...
Nói rồi cô ta lại quay sang Chương Ngạn Lâm nhổ một ngụm nước bọt.
- Tôi mù nên mới vớ phải anh... loại đàn ông vô dụng nghèo khổ rách nát...
Tiêu Mặc mất kiên nhẫn xoa xoa mi tâm, sau đó nhấn ga tăng tốc lái xe về hướng khác, mặc kệ đằng sau là âm thanh kêu khóc của Tiêu Ngọc Nhi và tiếng Chương Ngạn Lâm chửi bới vang trời. Chương Hàm Yên ngoái đầu nhìn lại, chỉ mới hai năm thôi mà tóc Chương Ngạn Lâm đã điểm sợi bạc, da dẻ mốc meo, trán đầy nếp nhăn, xem ra Tiêu Ngọc Nhi thật sự đã cho hắn ta uống thuốc, cộng thêm cuộc sống khổ sở khiến con người dễ dàng suy sụp.
Hệ thống: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời ảo cảnh."
Kết thúc rồi sao, Chương Hàm Yên nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc bên cạnh đang chăm chú lái xe. Gương mặt y đẹp như một bức tranh tĩnh vật với đôi mắt trong suốt không nhiễm nhân gian thế tục. Chương Hàm Yên tuy rất muốn nói lời từ biệt nhưng không thể, cảnh vật xung quanh cứ thế mơ hồ dần...
"Này, Hệ thống... liệu nguyên chủ nhân vật và Tiêu Mặc cuối cùng có ở bên nhau không?" - Lơ lửng giữa vùng không gian tối đen, Chương Hàm Yên không nhịn được liền hỏi.
Hệ thống: "Ký chủ không cần phải tiếc nuối, hai người họ sẽ sớm thành đôi thôi!"