Nữ Phụ Nghịch Tập Trừng Trị Tra Nam

Chương 27: Ảo Cảnh Thứ Tư: DÂN QUỐC CHI SỰ (1)



Chương Hàm Yên vừa mở mắt đã thấy bản thân nằm trên giường nệm ấm áp, bốn phía xung quanh đều tối đen như mực. Chương Hàm Yên trở người ngồi dậy, nào ngờ vùng bụng nhói lên cảm giác đau đớn khó chịu. Cô bất giác nín thở rên rỉ một hơi.

Người vú già đang sắc thuốc ngoài cửa có lẽ nghe thấy tiếng động, bà giơ cao chiếc đèn măng sông đi vào, ánh sáng từ ngọn đèn soi rọi khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng nhỏ.

- Phu nhân tỉnh rồi ư?

Đã quen với việc tiến vào ảo cảnh một cách bất thình lình, Chương Hàm Yên không lấy làm lạ lẫm. Cô khẽ gật đầu nhìn vú già rồi nói mình muốn uống nước, người vú già lập tức rót một cốc nước ấm rồi dâng lên.

- Bây giờ vẫn sớm lắm, chuông nhà thờ còn chưa đổ, phu nhân nên nghỉ ngơi thêm một chút thì hơn!

Người vú già đặt chiếc đèn măng sông lên bàn trà rồi chậm chạp khép cánh cửa. Mùi hương thảo dược đun sôi len lỏi qua khe cửa vỗ về Chương Hàm Yên lần nữa rơi vào giấc ngủ.

Hệ thống: "Bắt đầu truyền tải ký ức nhân vật... phát sinh lỗi... phát sinh lỗi... phát sinh lỗi..."

"Phát sinh lỗi sao?" - Thâm tâm Chương Hàm Yên dâng lên hoảng hốt. Cô ngồi bật dậy, cả người đầm đìa mồ hôi.

Hệ thống: "Thông báo sự cố ngoài ý muốn phát hiện có kẻ đột nhập!"

Đây là một câu chuyện gia đấu điển hình thời kỳ dân quốc. Nữ chính xuất thân từ danh môn thế gia, cha là một thương nhân yêu nước, huynh trưởng thì đang giữ chức vị Trưởng quan quân phòng Tây Quan. Nữ chính tính cách hiền lành lương thiện, từ bé đã được đính ước với Trần Lương Đình. Về sau tuy nhà họ Trần sa sút nhưng vì chữ tín cô vẫn đến Trần gia làm thiếu phu nhân. Nữ chính lên kiệu hoa cùng với của hồi môn là nửa tài sản gia tộc. Bỏ lại sau lưng cuộc sống của một đại tiểu thư khuê các tay không lấm nước mưa mùa xuân để trở thành một người vợ hiền một nàng dâu thảo cùng phu quân xây đắp tương lai hạnh phúc. Câu chuyện vốn dĩ rất viên mãn cho đến khi "kẻ đột nhập" kia xuất hiện.

Hệ thống: "Giữa các thế giới giả tưởng và thế giới thực đôi khi xuất hiện những điểm giao nhau, điều này vô tình khiến cho một vài người vô tình hoặc cố ý bị hút vào, chúng ta thường gọi đó là xuyên không."

Chương Hàm Yên gật đầu một cái, loại tình tiết xuyên không này đang là đề tài nóng của các tiểu thuyết mạng. Cô cũng đã đọc qua không ít, còn rất có hứng thú với nó.

Hệ thống: "Chỉ là câu chuyện này từ đầu không phải là bi kịch, nữ chính cũng không phải người xấu nhưng đột nhiên toàn bộ cốt truyện lại bị đảo lộn chỉ vì sự ích kỷ của kẻ đột nhập tên Bạch Hữu Tuyết kia. Bạch Hữu Tuyết nhờ biết trước được toàn bộ tình tiết nên sau khi tiến vào ảo cảnh này lập tức quyến rũ nam chính Trần Lương Đình. Mà Trần Lương Đình vì mê muội vào nhan sắc và sự lọc lõi của Bạch Hữu Tuyết nên đã lạnh bạc với nữ chính, còn tàn nhẫn đánh đập khiến nữ chính sảy thai."

"Cứ tưởng nhiệm vụ chỉ là xuyên vào nữ phụ trừng trị tra nam, lần này lại phải xuyên vào nhân vật chính sao?" - Chương Hàm Yên thở dài một tiếng, bình thường trong những bộ truyện nữ phụ xuyên không, nữ chính đều phải chết rất thảm.

Hệ thống: "Dù sao cũng gặp phải đối thủ xứng tầm, chúc ký chủ thành công!"

Trời đã bắt đầu sáng, Chương Hàm Yên đến cạnh bên bàn phấn. Nguyên chủ nhân vật của cô nhan sắc quả thật không thể thu hút nổi đàn ông, làn da sần sùi thô ráp thì thôi đi, đến cả vóc dáng cũng mập mạp thô kệch. Chương Hàm Yên chậc lưỡi một tiếng, xem ra cần phải tranh thủ thời gian tĩnh dưỡng này rồi.

- Phu nhân thuốc đã sắc xong, còn có cả canh hầm nữa! - Vú nuôi bên một khay gỗ bước vào, hương thuốc đắng và thức ăn hòa quyện lan tỏa khắp không khí.

Chương Hàm Yên chậm rãi uống từng muỗng canh một, mông lung suy nghĩ về phương pháp giảm cân và dưỡng nhan của người hiện đại.

- Lần sau đừng nấu những món như này nữa, vú đem giấy bút lại đây cho tôi.

Chương Hàm Yên viết ra một loạt khẩu phần ăn vừa đảm bảo được sức khỏe vừa giúp lấy lại vóc dáng mảnh mai.

- Không phải trước kia phu nhân rất ghét ăn rau sao? - Vú nuôi ngạc nhiên hỏi.

Chương Hàm Yên cười khổ, bờ môi vì bệnh tật mà khô khốc trắng bệch.

- Thời thế cũng khác rồi!

Ăn sáng uống thuốc xong đã qua giờ Mão, Chương Hàm Yên quan sát căn phòng một lượt, nhận ra nguyên chủ cũng là người học tập tri thức, khắp nơi đều bày biện sách vở thơ từ. Chương Hàm Yên tiện tay lấy một cuốn bí thuật y học nghiên cứu, phát hiện sách đã được đánh dấu ghi chú cẩn thận còn đính kèm theo cả công thức chế tạo mỹ phẩm.

Chương Hàm Yên à lên một tiếng, của hồi môn mà cô đem theo về Trần gia rất nhiều, ngoại trừ gấm vóc lụa là, vàng bạc châu báu thì còn có một vũ trường, một hiệu son phấn và một tiệm trà. Vũ trường là quà cưới của huynh trưởng, tiệm trà là do mẹ để lại còn hiệu son phấn thì một tay cô gây dựng mà thành.

Lần này có kẻ đột nhập chiếm tài nguyên Hệ thống cho nên Chương Hàm Yên không có quá nhiều thông tin đối với ảo cảnh này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Phía trên giá có mấy chồng sổ sách, Chương Hàm Yên với tay lấy một cuốn xem xét, thu nhập mấy năm qua đều là lời chứ không lỗ. Trừ bỏ hiệu son phấn thì thường ngày cô không nhúng tay nhiều lắm vào hai sản nghiệp kia, chủ yếu đều do người thân tín của huynh trưởng quản lý hộ.

Chương Hàm Yên cảm thấy cái ngốc nghếch duy nhất của nguyên chủ chính là cố gắng chống đỡ một Trần gia đang trên đà suy sụp. Tiền lãi thì không bàn nhưng đến cả tiền vốn của hiệu son phấn cũng đang bị mẹ chồng và chồng bòn rút hằng ngày.

- Thưa phu nhân... lão phu nhân đến... - Vú nuôi hớt hải đi vào nhăn nhó nói.

Chương Hàm Yên trở lại giường giả bệnh, may mà Hệ thống nương tình giảm nỗi đau cô phải chịu xuống chỉ còn một nửa. Bằng không với việc sảy thai này Chương Hàm Yên đừng mong có thể rời khỏi giường. Truyện Khác

Trần lão phu nhân tuy đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vóc dáng vẫn rất khỏe mạnh, theo sau bà ta là một đoàn bốn, năm người hầu kẻ hạ. Vừa nhìn thấy Chương Hàm Yên đang nằm cuộn trong chăn, bà ta đã sẵng giọng:

- Phu nhân vẫn đang mệt sao? Các ngươi chăm sóc phu nhân kiểu gì vậy?

Chương Hàm Yên nhìn vú nuôi ra hiệu yên lặng, Trần lão phu nhân đây chỉ muốn dằn mặt cô chứ không hề có ý tốt. Chương Hàm Yên chỉ tay vào ghế gỗ bên cạnh, thều thào nói:

- Mẹ ngồi đi!

- Buổi sáng cô đã uống thuốc chưa? - Trần lão phu nhân không có nửa điểm cảm xúc hỏi.

Chương Hàm Yên vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi, hai tay đặt lên bụng.

- Con đã uống rồi!

Trần lão phu nhân liếc mắt đến bụng Chương Hàm Yên rồi đáp:

- Thế thì tốt! Nếu đã uống thuốc thì năm ba bữa liền khỏe lên, không sao cả!

- Con có thể không sao ư... hài tử bốn tháng trong bụng đã... đã không còn nữa... - Chương Hàm Yên khóc nấc, vành mắt đỏ hoe.

Trần lão phu nhân chậc lưỡi một tiếng ra vẻ không hài lòng.

- Ây da, không sinh đứa này thì sinh đứa khác, cô và tiểu Đình đều còn trẻ trung khỏe mạnh, lo lắng cái gì cơ chứ?

Đây chính là loại mẹ chồng thường xuất hiện trong phim truyền hình tám giờ, hằng ngày ngoài việc lo cho đời sống vật chất của bản thân thì chính là chèn ép con dâu và bênh vực con trai. Chương Hàm Yên trong lòng dâng lên một tia trào phúng nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cố tình bày ra vẻ khổ sở.

- Mẹ xem... anh Lương Đình vì bênh vực ả vũ nữ kia mà đánh đập con đến độ này...

- Phụ nữ suốt ngày ở trong nhà thì biết cái gì chứ, đàn ông làm việc bên ngoài vất vả nên thi thoảng giải trí một chút cũng là bình thường, huống hồ cô còn là vợ cả danh chính ngôn thuận được gả đến. Còn nữa, chồng thi thoảng có dạy dỗ vợ một chút cũng là lẽ đương nhiên, không được dùng từ đánh đập kẻo người ngoài nghe thấy lại nghĩ Trần gia ta không có gia giáo! - Trần lão phu nhân lập tức đổi giọng mắng nhiếc.

Chương Hàm Yên không đáp chỉ vờ xoa xoa thái dương mệt mỏi, vú nuôi trông thấy liền vội vàng giúp cô bóp tay bóp chân.

- Phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, nha hoàn Thanh Thanh buổi sáng đã về Chương gia mời bác sĩ rồi, rất nhanh thiếu chủ sẽ đến đây thôi!

Sắc mặt của Trần lão phu nhân ngay lập tức tái mét, "thiếu chủ" là danh xưng mà người hầu kẻ hạ Chương gia thường dùng để gọi Chương Tuấn Nghiệp huynh trưởng Chương Hàm Yên, hiện tại đang là Trưởng quan quân phòng Tây Quan. Với một kẻ chỉ là nhân viên quèn trong bộ Tài chính như Trần Lương Đình thì chức vị của Chương Tuấn Nghiệp chính là cao đến không thể với tới.