Cô... cô... đem chuyện bị tiểu Đình đánh đập nói với Chương gia rồi ư? - Trần lão phu nhân kinh hãi lắp bắp.
- Thưa mẹ, chẳng phải vừa rồi mẹ còn nói chồng dạy dỗ vợ thì không được gọi là đánh đập hay sao? - Chương Hàm Yên cười lạnh.
Trần lão phu nhân mồ hôi toát đầy đầu, nghiến răng ken két.
- Trần gia vô phúc mới vớ phải loại con dâu như cô, đem chuyện nhà chồng rêu rao về nhà mẹ đẻ!
Lúc này Trần Lương Đình cũng vừa tan sở về nhà, nghe mẹ ruột đang ở phòng Chương Hàm Yên liền vội vã đi đến. Vừa bước vào đã nghe mẹ ruột mắng chửi Chương Hàm Yên, Trần Lương Đình không hỏi đầu đuôi ra sao, lập tức siết lấy cổ tay Chương Hàm Yên.
- Cô lại làm gì khiến mẹ nổi giận?
Chương Hàm Yên cố giật tay trở về nhưng không được, sức lực của Trần Lương Đình quá lớn, đành nói:
- Tôi muốn mời bác sĩ!
Trần Lương Đình đẩy mạnh Chương Hàm Yên vào tường, bực dọc thốt lên:
- Bác sĩ... bác sĩ... tôi không ngờ cô lại tiêu xài hoang phí như thế? Suốt ngày chỉ ở nhà để chồng nuôi lại còn dám mời bác sĩ? Đến bao giờ cô mới được như Bạch Hữu Tuyết có thể tự mình ra ngoài kiếm tiền làm một phụ nữ thời đại mới độc lập tự cường!
Chương Hàm Yên thầm nghĩ một nhà họ Trần đều đang dùng tiền của cô để duy trì thế mà lại dám mở miệng nói những lời vô ơn bạc nghĩa. Nhưng dù sao cũng đang ở thế yếu, Chương Hàm Yên không dại dột đến mức chọc giận mẹ con bọn họ rồi lại khiến bản thân bị thương. Trần Lương Đình này vũ phu bạo lực, có thể đánh cô đến sảy thai thì tuyệt đối cũng có thể "lỡ tay" giết chết cô.
- Đây là bác sĩ riêng của Chương gia, không cần phải trả tiền!
- Thế sao? - Đôi mắt Trần Lương Đình lập tức sáng lên, lại nhìn qua mẹ ruột. - Hôm trước con nhớ mẹ có nói đầu gối thường xuyên đau nhức, dạo này tay con thỉnh thoảng cũng tê rần, nhân dịp bác sĩ đến chúng ta cùng khám luôn một thể!
"Đê tiện!"
Chương Hàm Yên đột nhiên nghe thấy vú nuôi lẩm bẩm trong miệng, Trần Lương Đình có lẽ cũng đã nghe được liền quay sang gắt gỏng.
- Vú nuôi, bà vừa nói gì đấy?
Vú nuôi giật mình một cái rồi xuề xòa cười, đáp:
- Ý tôi bảo là tiện lợi tiện lợi!
Trần lão phu nhân ngồi đã lau lưng cũng mỏi liền ngáp một cái, vịn tay nha hoàn đứng lên.
- Về thôi, chiều nay mẹ còn hẹn bà Lý đánh mạt chược.
Trần Lương Đình đỡ lấy mẹ ruột từ từ rời khỏi phòng, cố tình diễn một màn kịch mẫu từ tử hiếu trước mặt Chương Hàm Yên. Chương Hàm Yên khinh bỉ nhìn theo bóng bọn họ, húng hắng ho mấy tiếng.
- Vú nuôi lấy giúp tôi cốc nước, diễn kịch đến khô cả họng!
Vú nuôi tủm tỉm che miệng cười, đám người nhà họ Trần thật sự coi nữ nhân Chương gia là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp sao.
- Phu nhân nghỉ ngơi đi, bữa trưa hôm nay nhà bếp đã làm theo những món trong thực đơn phu nhân yêu cầu rồi. Tôi đã đem thực đơn hỏi một vị đầu bếp người Tây bên Bảo Hoa lầu, ông ấy nói những món phu nhân ăn đều rất tốt, vừa dưỡng sinh lại dưỡng nhan!
Chương Hàm Yên gật đầu rồi thong thả đến trước bàn phấn ngắm nghía dung nhan bản thân.
- Không phải Bạch Hữu Tuyết rất xinh đẹp hay sao, đều là phụ nữ tôi cũng không muốn thua kém cô ta quá nhiều!
Nhắc Tào Tháo liền thấy Tào Tháo đến, sau bữa trưa Chương Hàm Yên quyết định đi dạo tiêu thực. Sức khỏe của cô vẫn còn yếu, vú nuôi cũng chỉ dìu cô chậm rãi từ sau viện ra đến phòng khách, nào ngờ trông thấy Trần Lương Đình và Bạch Hữu Tuyết đang ân ân ái ái.
Giọng nói của Bạch Hữu Tuyết vừa nũng nịu lại vừa mềm mỏng giống như đang cố tình câu dẫn.
- Phu nhân của anh vẫn tức giận à?
- Lần trước tìm đến em là do cô ta không hiểu chuyện, anh đã nghiêm khắc dạy dỗ, đảm bảo sẽ không có lần sau! - Trần Lương Đình ôn nhu dỗ dành Bạch Hữu Tuyết.
Chương Hàm Yên đi đường vòng từ cửa phụ lên cầu thang chọn một vị trí thích hợp ở tầng hai nhìn xuống tầng trệt xem đôi gian phu dâm phụ âu yếm nhau. Vú nuôi cảm thấy không yên tâm, lại lo lắng Chương Hàm Yên tâm tình không tốt mới nhỏ giọng.
- Chúng ta vẫn nên về thì hơn, sức khỏe phu nhân còn chưa hồi phục!
Ngược lại với biểu tình lo lắng của bà, Chương Hàm Yên tâm bình khí hòa đáp:
- Không sao, tôi đây phật hệ không quan tâm đến thị phi!
Phía dưới vang lên tiếng ồn ào, Chương Hàm Yên liếc nhìn xuống, thì ra là Bạch Hữu Tuyết đang làm loạn. Cô ta không hài lòng với món điểm tâm, dẩu miệng nói:
- Bánh kem phải phết mứt hoa quả hoặc sô cô la lỏng lên... bánh quy này thật lắm dầu ngấy chết đi được... còn có thứ rượu chát chúa như vậy sao... thứ này phải pha với nước ép rồi ướp lạnh mới ngon... Đều là những món em sáng chế độc quyền ra đấy!
Trần Lương Đình lo sợ Bạch Hữu Tuyết phật lòng mà mà mắng nhiếc hết người này đến người nọ, trà bánh cũng cho đổi liên tục mấy lần. Bạch Hữu Tuyết được đằng chân lân đằng đầu, lại chỉ tay năm ngón chê bai nội thất trong phòng khách.
- Anh Lương Đình xem xem, cái tủ kia chất liệu tuy có tốt nhưng màu sắc đại trà hình dáng lại thô kệch, vẫn phải đổi đi!
Trần Lương Đình không suy nghĩ gì lập tức nghe theo:
- Đổi! Ngày mai anh sẽ cho người đổi sang kiểu tủ kính mẫu mã mới nhất của phương Tây!
Bạch Hiểu Tuyết trong lòng vui vẻ liền ra sức thể hiện.
- Cả cái đồng hồ tây kia nữa, chắn hết ánh sáng, mẫu mã thì lỗi thời! Người đâu mau dọn đi cho tôi!
- Đặt xuống! - Chương Hàm Yên từ trên cầu thang chầm chậm bước xuống, trên người cô vận một bộ xường xám màu vàng nhạt thêu hoa lựu đỏ. Tuy Chương Hàm Yên không đánh giá cao mắt nghệ thuật của nguyên chủ nhân vật nhưng hiện tại để tránh bị nghi ngờ cô chưa thể đột ngột thay đổi thói quen tính cách ngay được.
Bạch Hữu Tuyết trông thấy Chương Hàm Yên ánh mắt liền rũ xuống, tỏ vẻ yếu nhược.
- Anh Lương Đình... chị ta... chị ta...
Chương Hàm Yên hạ lệnh người làm đặt chiếc đồng hồ về vị trí cũ rồi thản nhiên ngồi xuống bàn trà.
- Người không biết chuyện nhìn vào còn nghĩ Bạch tiểu thư đây mới chính là chủ nhân Trần gia đấy!
Bạch Hữu Tuyết nhíu mày, cau có đáp:
- Thẩm mỹ của chị kém như vậy, đồ đạc sắp xếp lung tung cả lên, tôi đây cũng chỉ muốn giúp chị tránh bị kẻ ăn người ở chê cười mà thôi!
- Cô có tư cách động tay động chân trong cái nhà này sao? - Chương Hàm Yên đưa quạt che ngang miệng giễu cợt ánh nhìn.
- Anh Lương Đình... xem chị ta hung dữ với em kìa... em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi... vì anh mà em đã nghiên cứu rất nhiều sách nội thất nước ngoài đấy! - Bạch Hữu Tuyết ôm cứng lấy cánh tay Trần Lương Đình tỏ vẻ ủy khuất nói.
Trần Lương Đình nghe mỹ nhân trách móc lập tức nổi giận đùng đùng:
- Im ngay! Cô còn dám nói em ấy không có tư cách, tôi mới là ông chủ cái nhà này! Người đâu dọn chiếc đồng hồ này ngay cho tôi!
Nào ngờ Lục quản gia già đang cùng mấy hạ nhân từ đầu im lặng lúc này bỗng nhiên lên tiếng:
- Xin lão gia suy nghĩ kỹ, chiếc đồng hồ tây này là quà của Bộ trưởng tặng cho cha ngài lúc sinh thời, khi còn sống ông nhất quyết không để bất kỳ ai động vào đâu ạ!
- Lục quản gia đừng lo lắng, nhà này đã là của lão gia thì cứ để lão gia chuyển nó đi. Ngày mốt giỗ cha nếu ngài Bộ trưởng có ghé thăm thì cứ để lão gia nói vài câu là được! - Chương Hàm Yên vui vẻ cười, tỏ ý không quan tâm đến chiếc đồng hồ nữa.
Sắc mặt Trần Lương Đình thay đổi liên tục, năm xưa nhờ vào quan hệ giữa cha và ngài Bộ trưởng hắn mới được Sở tài chính nhận vào làm việc. Hiện tại còn phải dựa vào ngài Bộ trưởng để tranh chức Sở trưởng địa phương, hắn tuyệt đối không thể đắc tội với ông ta.
- Bạch Tuyết em à, cái này... không thể chuyển!
Bạch Hữu Tuyết siết chặt đôi tay, tuy rằng rất ấm ức nhưng vì biết được chiếc đồng hồ này lai lịch không tầm thường nên cũng không dám vọng ngôn nữa. Đành làm ra bộ dáng ngoan ngoãn tựa vào lòng Trần Lương Đình nói:
- Tất cả đều nghe theo anh!
- Bạch Tuyết sao? - Chương Hàm Yên nghiêng nghiêng đầu nhìn Bạch Hữu Tuyết. - Đây là nghệ danh của cô ở vũ trường? Thế mà tôi cứ nghĩ cô phải lấy tên là Bạch Liên Hoa mới đúng!