Hoàng Minh Hạo cười nhạt, biểu tình phi thường lạnh lẽo, loại người đeo bám thì đã thấy nhiều nhưng đến mức trơ trẽn như Bạch Hữu Tuyết thì đây là lần đầu được chứng kiến. Hoàng Minh Hạo ôm Ngụy Chiêu Kim vào trong xe, lại nói với đám binh sĩ hộ tống một câu:
- Đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Chỉ riêng câu này cũng đủ để chặt đứt toàn bộ tâm tư của Bạch Hữu Tuyết. Đám binh sĩ không chút nể nang lập tức kéo Bạch Hữu Tuyết ném qua một bên. Ô tô cứ thế phóng vút đi, bỏ lại Bạch Hữu Tuyết thẫn thờ ngã ngồi bên vệ đường.
- Em giận anh rồi đúng không? Anh xin lỗi... - Hoàng Minh Hạo cúi gầm mặt vuốt ve bàn tay Ngụy Chiêu Kim mềm mại.
Ngụy Chiêu Kim lắc lắc đầu, nước mắt lăn đai trên gò má.
- Em không giận... em chỉ buồn thôi... Có một người từng cùng anh thân thiết như thế... mà em lại không biết gì...
Hoàng Minh Hạo chậc lưỡi, toàn bộ việc này là do bản thân quá mức phóng túng khiến Ngụy Chiêu Kim phải chịu ủy khuất. Hoàng Minh Hạo vừa định an ủi Ngụy Chiêu Kim thì lại nghe cô nói:
- Vả lại em còn sợ cô Bạch Tuyết gì đó túng quẫn làm liều, gây hại đến anh...
Bạch Hữu Tuyết đương nhiên không thể làm gì được Hoàng Minh Hạo nhưng lời của Ngụy Chiêu Kim khiến tâm trạng Hoàng Minh Hạo càng thêm nặng nề. Bạch Hữu Tuyết cái gì cũng dám làm, sợ rằng sẽ gây hại cho Ngụy Chiêu Kim. Hoàng Minh Hạo tính tới tính lui đầu óc rối bời.
...***...
- Cô Chương sau khi ly hôn nhan sắc lại tăng lên! - Hoàng lão phu nhân vừa nhặt một quân mạt chược vừa nhận xét.
- Phu nhân đừng nói thế, mấy ai ly hôn mà trong lòng vui sướng đâu ạ! - Chương Hàm Yên cười cười đáp lời.
Hoàng lão phu nhân ánh mắt tinh tường, dù sao nhà họ Trần so với Chương gia cũng quá chênh lệch. Từ đầu vốn dĩ đã không nên kết hôn, cho nên hôm nay ly hôn cũng không có gì là lạ.
- Tiểu Hạo là đứa trẻ kén chọn, may mà có cô Chương mai mối mới khiến nó biết tu thân... - Hoàng lão phu nhân đặt một quân mạt chược xuống bàn.
Chương Hàm Yên cảm thấy việc làm mai lần này không tệ, vừa trừng trị được Bạch Hữu Tuyết lại giúp Ngụy Chiêu Kim tránh một kiếp nạn.
- Cháu cũng chỉ là thuận theo ý nguyện của Ngụy tiểu thư và Hoàng thiếu thôi ạ, Ngụy tiểu thư với cháu là bạn khuê mật nhiều năm, được thấy cô ấy an bề gia thất chính là mong muốn lớn nhất của cháu.
- Thế khi nào Hoàng thiếu tổ chức hôn lễ... tôi phải đến uống rượu mừng mới được! - Một phu nhân quan chức ngồi đối diện Chương Hàm Yên cười hỏi.
Hoàng lão phu nhân mặt tươi như hoa trả lời:
- Đêm dài lắm mộng tôi thấy trong năm nay chính là tốt nhất!
- Khi ấy đừng quên tôi đấy! Ha... ha...
Đang chuyện trò vui vẻ thì bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, nơi này không phải dinh thự Nguyên soái, chỉ là một phủ đệ chuyên dùng để tiếp đãi khách nhân của nhà họ Hoàng, được xây dựng theo kiến trúc phương Tây, cửa sổ và ban công có thể nhìn xuống đường lớn. Ồn ào kia là do Bạch Hữu Tuyết gây ra, cô ta thật sự đã đến tận đây gây chuyện, đúng lúc có mặt của Hoàng lão phu nhân, xem ra sắp có kịch hay để xem rồi.
Bạch Hữu Tuyết đang quỳ trước cửa, mặc kệ người qua đường xì xầm chỉ trỏ.
- Hoàng Minh Hạo... anh không thể vứt bỏ em như vậy được... nếu anh không ra đây em sẽ không đi đâu hết...
Hoàng lão phu nhân nửa mắt cũng không liếc xuống mặt đường, chỉ hạ lệnh cho người mời Hoàng Minh Hạo đến. Chương Hàm Yên cũng không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp tục ván mạt chược.
- Cô ta cũng không tầm thường đâu, ba bữa nháo năm bữa loạn...
Hoàng lão phu nhân lúc này đã cười thành tiếng.
- Cho nên cháu chịu không nổi mà ly hôn?
Chương Hàm Yên cũng cười, kỳ thực cô ly hôn không phải vì Bạch Hữu Tuyết mà là đã quá chán ngán với nhà họ Trần chỉ biết ăn bám và một Trần Lương Đình vũ phu độc đoán lăng nhăng. Thêm vài ván mạt chược nữa thì Hoàng Minh Hạo cũng đã đến, lúc này người qua đường đứng xem đông như trẩy hội.
Hoàng Minh Hạo tất nhiên đi một mình, với tình hình này thì anh ta làm sao dám đưa theo Ngụy Chiêu Kim. Hoàng Minh Hạo chào mẹ một tiếng rồi vén rèm nhìn xuống ban công, nơi mà Bạch Hữu Tuyết vẫn đang quỳ.
- Hoàng Minh Hạo... cuộc đời em coi như bị anh hủy rồi... chỉ anh mới có thể cứu được em thôi...
- Phiền quá đi mất! - Hoàng Minh Hạo vừa châm thuốc lá vừa than vãn, ánh mắt ái ngại hướng đến Hoàng lão phu nhân.
Thấy Hoàng Minh Hạo đến bàn mạt chược cũng tan, Chương Hàm Yên định ra về thì bị anh ta giữ lại.
- Cô Chương...
Chương Hàm Yên nhoẻn miệng cười, đoán chừng Hoàng Minh Hạo không muốn để Ngụy Chiêu Kim biết chuyện, cô liền nói:
- Được rồi, tôi sẽ giữ bí mật với Ngụy tiểu thư, nhưng mà anh cũng phải cho bạn thân tôi một công đạo chứ!
- Vốn định tháng sau sẽ đến Ngụy gia xin cưới... chỉ sợ Bạch Tuyết làm kinh động đến nhà mẹ Chiêu Kim thì lại rách việc...
Chương Hàm Yên chậc lưỡi hàm ý đáp:
- Hoàng thiếu việc gì phải chịu thiệt trước mộ vũ nữ...
Hoàng Minh Hạo siết bàn tay lại, bực dọc trả lời:
- Nếu không vì chính trường đang khởi xướng dân chủ mở cửa thì xử lý cô ta dễ như giết một con kiến. Chỉ là tôi hiện tại không muốn bị các phe cánh đối lập nắm được nhược điểm.
- Cô Bạch Tuyết đến cùng cũng chỉ muốn có một tấm chồng... chuyện này không phải rất đơn giản sao? - Chương Hàm Yên phất phất tay.
Hoàng lão phu nhân gõ gõ mấy đầu ngón tay xuống bàn, nhàn nhạt:
- Không phải vì muốn bước chân vào Trần gia mà phá hoại hôn nhân của cô Chương đây sao! Vậy thành toàn cho ả ta đi!
Ánh mắt Hoàng Minh Hạo sáng rực, khóe môi nhếch lên. Chương Hàm Yên thong thả ra về, Hoàng lão phu nhân gừng càng già càng cay, Bạch Hữu Tuyết đối với bà ta không phải là đối thủ.
Chập tối, đám người hiếu kỳ cũng đã tan hết, Bạch Hữu Tuyết vẫn bất lực quỳ trước cửa Hoàng gia.
- Hoàng Minh Hạo... cho dù làm thiếp em cũng chấp nhận... em chỉ cần anh...
Lúc này Trần Lương Đình trên đường từ sở về nhà liền vô tình trông thấy. Trần Lương Đình nhìn Bạch Hữu Tuyết gầy guộc, hốc mắt hõm sâu nhưng trong lòng hắn lại không gợn chút thương cảm nào, chỉ thấy kinh tởm.
Trần Lương Đình hiện tại không rõ vì sao bản thân ngày trước lại si mê một kẻ lăng loàn vô sỉ như Bạch Hữu Tuyết. Sau khi ép Chương Hàm Yên ly hôn với hắn, Bạch Hữu Tuyết lại trơ tráo bám riết lấy Hoàng Minh Hạo không buông. Bạch Hữu Tuyết từng nói kiếp này sẽ không làm thiếp nhưng cuối cùng lại vì tiền tài Hoàng gia mà chịu nhục.
- Chính vì cô ta mà mình mới tan cửa nát nhà... Chương Hàm Yên cũng rời bỏ mình... mẹ thì bị liệt cả hai chân... mắt mình mù mới xem trọng cô ta... mới khiến Chương Hàm Yên đau lòng...
Trần Lương Đình mặc kệ Bạch Hữu Tuyết đang quỳ ở đó tiếp tục đi về hướng căn nhà đang thuê. Trần Lương Đình không nghĩ thế mà lại gặp được Chương Hàm Yên đang lên ô tô, đứng bên cạnh Chương Hàm Yên chính là Ngụy Chiêu Kim, cả hai nói cười vô cùng vui vẻ. Trần Lương Đình ngỡ ngàng khi trông thấy Chương Hàm Yên ngày càng trở nên xinh đẹp, phong thái càng thoải mái quyến rũ.
- Mình là một tên cặn bã... - Trần Lương Đình tự nhủ. - Mình không xứng với Chương Hàm Yên.
Trần Lương Đình khó nhọc về căn nhà đang thuê, hắn mở cửa nhìn phòng ở ọp ẹp om om tối, cơm nước đều chưa có gì. Mẹ vẫn còn đang ở bệnh viện cho nên Trần Lương Đình sống một mình. Hắn ta gọi hàng mỳ đêm mua một bát, không khỏi nhớ khung cảnh ấm áp ngày trước.
- Bạch Hữu Tuyết... tất cả đều tại cô!