Nữ Phụ Nghịch Tập Trừng Trị Tra Nam

Chương 45: Ảo Cảnh Thứ Tư: DÂN QUỐC CHI SỰ (19)



Bạch Hữu Tuyết quay đầu nhìn cô gái xa lạ đang đứng giữa phòng. Gương mặt Bạch Hữu Tuyết thoáng chốc đã trở nên căng cứng, chiếc xường xám xanh nhạt thêu hoa hồng cùng vòng cổ ngọc bích cô gái kia đang mang trên người đều chính là những món mà Bạch Hữu Tuyết đã dùng qua.

- Tôi... tôi... đến đây để lấy lại đồ! - Bạch Hữu Tuyết đáp.

- Lấy đồ? Ở đây có thứ gì là của cô chứ? Chỗ này là bàn trang điểm của Hoàng Lan tôi!

Bạch Hữu Tuyết nửa căm tức nửa kinh ngạc, thì ra người đứng trước mặt chính là Hoàng Lan, ca sĩ mới nổi của Hồng Hoa vũ trường. Mấy ngày nay Bạch Hữu Tuyết đi xin việc đâu đâu cũng nhắc đến cái tên Hoàng Lan.

Hoàng Lan tất nhiên không khoan nhượng, lập tức hét lớn lên:

- Người đâu... có trộm... có trộm...

Sự việc ồn ào đến nỗi Chương Hàm Yên đang nghỉ ngơi trên tầng cũng bị đánh thức. Chương Hàm Yên chán chường đi xuống hậu trường, lại nghĩ vốn dĩ hôm nay còn một cuộc hẹn với Ngụy Chiêu Kim và Hoàng Minh Hạo, rốt cuộc lại phải xử lý chút chuyện lông gà vỏ tỏi này.

- Sao thế? - Chương Hàm Yên cất tiếng.

Hoàng Lan lập tức dậm dậm chân chỉ về phía Bạch Hữu Tuyết đang bị bảo vệ gông lại.

- Cô ta trộm đồ!

- Tôi không trộm tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình! - Bạch Hữu Tuyết gào lên.

Chương Hàm Yên phất phất tay để đám bảo vệ thả Bạch Hữu Tuyết ra rồi đáp:

- Thuộc về cô? Những món trang sức này chính là sở hữu của vũ trường Hồng Hoa, ai hạng nhất thì người đó được dùng thôi!

- Khốn nạn, Chương Hàm Yên cô trơ trẽn quá đấy không chỉ chặt đứt đường làm ăn mà còn dám chiếm đoạt tài sản của tôi nữa...

Bạch Hữu Tuyết cố sức vùng vẫy ra khỏi cánh tay cứng như gọng kìm của hai tên bảo vệ. Chương Hàm Yên ngồi xuống bàn thản nhiên soi gương, khoát tay nói:

- Ném cô ta ra ngoài, tôi còn phải gặp sếp Hoàng nữa!

Nghe đến Hoàng Minh Hạo, đôi mắt Bạch Hữu Tuyết lập tức sáng lên, cô ta mím môi:

- Tôi muốn gặp Hoàng Minh Hạo!

Chương Hàm Yên cười nhạt một tiếng, đáp:

- Cô nói muốn thì Hoàng Minh Hạo sẽ chịu gặp cô ư?

- Đừng nhiều lời, cô cứ để tôi lên sân khấu hát bài lần đầu gặp nhau, Hoàng Minh Hạo chắc chắn sẽ cảm động mà quay lại! - Bạch Hữu Tuyết khiêu khích. - Chương Hàm Yên cô không dám sao?

- A! - Chương Hàm Yên cười lớn, Bạch Hữu Tuyết cũng quá ngây thơ, cô ta xem nhiều tiểu thuyết đến độ bị ngốc luôn rồi. Tiểu thuyết và đời thực khác xa nhau một trời một vực, sợ rằng Hoàng Minh Hạo sớm đã quên mất ca khúc ngày hôm đó Bạch Hữu Tuyết biểu diễn.

Chương Hàm Yên nâng mày giễu cợt nhìn Bạch Hữu Tuyết.

- Cứ để cô ta lên sân khấu!

Chỉ vừa tám giờ tối mà vũ trường Hồng Hoa đã đông nghẹt người, Chương Hàm Yên cùng Ngụy Chiêu Kim ngồi trên tầng hai nhìn xuống sảnh chính. Sân khấu sáng rực ánh đèn, đệ nhất mỹ nhân Hoàng Lan đang hát một ca khúc mới, phong thái tự tin xinh đẹp.

- Xin lỗi, anh đến trễ! - Hoàng Minh Hạo một thân quân phục cố ý ngồi cạnh Ngụy Chiêu Kim.

Chương Hàm Yên mấy hôm nay đều phải làm bà mai bất đắc dĩ, mỗi lần Ngụy Chiêu Kim muốn hẹn hò đều muốn Chương Hàm Yên cùng đi. Chương Hàm Yên cảm thấy gần đây bản thân có phải hóa thành kỳ đà cản mũi rồi không.

Hoàng Lan kết thúc bài hát, Chương Hàm Yên ra hiệu Bạch Hữu Tuyết lên sân khấu. Không phải Chương Hàm Yên muốn tạo cơ hội để cô ta lần nữa tiếp cận Hoàng Minh Hạo mà chính là muốn nhìn thấy cô ta bị mất mặt. Hoàng Minh Hạo nổi tiếng bạc tình, Bạch Hữu Tuyết càng muốn níu kéo thì càng tự chuốc lấy xấu hổ. Thời gian qua Bạch Hữu Tuyết đã bị quá nhiều bê bối, Hoàng Minh Hạo no xôi chán chè cũng sẽ không quyến luyến, huống hồ Ngụy Chiêu Kim cũng đã xuất hiện.

Bạch Hữu Tuyết kể cả y phục hay trang điểm đều giống hệt lần đầu tương ngộ Hoàng Minh Hạo. Tiếng ca ngọt ngào lanh lảnh vang vọng khắp sảnh, ánh mắt Bạch Hữu Tuyết mông lung tìm kiếm Hoàng Minh Hạo trong đám đông.

Ngụy Chiêu Kim nhíu mày, thần sắc thoáng chốc thay đổi.

- Cô ta là tình nhân của anh phải không?

Hoàng Minh Hạo giật nảy mình, tuy không khẳng định nhưng cũng không có ý che giấu.

- Chỉ là trước kia thôi, cô ta không có gì đặc biệt.

- Ừ! - Ngụy Chiêu Kim ủ rũ, buồn bã nhìn xuống sân khấu.

Hoàng Minh Hạo càng thêm lo lắng, vội nắm lấy tay người yêu.

- Em đừng hiểu lầm, hiện tại anh chỉ có duy nhất một mình em, em là ánh trăng sáng trong lòng anh!

Chương Hàm Yên vờ như có việc đứng qua một bên trò chuyện với người làm. Mấy lời tán tỉnh này của Hoàng Minh Hạo có lẽ đã khiến hàng chục nữ nhân xiêu lòng, cô thật không nghe nổi, cho dù anh ta có thực sự yêu Ngụy Chiêu Kim đi chăng nữa.

- Em muốn ra ngoài! - Ngụy Chiêu Kim khẽ giọng.

- Đươc! - Hoàng Minh Hạo vội vàng đưa người đi.

Trên sân khấu Bạch Hữu Tuyết vội vàng buông micro lao theo Hoàng Minh Hạo mặc kệ xung quanh khách khứa xôn xao bàn tán. Đầu óc Bạch Hữu Tuyết thoáng chốc liền trì trệ, rõ ràng Ngụy Chiêu Kim trong nguyên tác đã chết, cũng chẳng bao giờ xuất hiện vì sao lúc này lại ở đây, còn cùng Hoàng Minh Hạo ôm ôm ấp ấp.

Bạch Hữu Tuyết xông đến nắm lấy cổ tay Ngụy Chiêu Kim kéo qua một bên, lớn tiếng mắng:

- Cái loại đàn bà như mày dựa vào đâu mà đòi cướp đàn ông của người khác chứ? Mày là đồ hồ ly tinh mặt dày vô sỉ!

Ngụy Chiêu Kim đôi mắt mở to, hai tay che miệng không trả lời, chỉ tựa sâu vào lồng ngực Hoàng Minh Hạo hơn. Hoàng Minh Hạo nghiến răng đẩy Bạch Hữu Tuyết ra, bực dọc quát:

- Bạch Tuyết cô làm cái trò gì ở đây vậy? Còn dám động tay động chân với Ngụy tiểu thư?

Bạch Hữu Tuyết tỏ ra ủy khuất nũng nịu nhìn Hoàng Minh Hạo.

- Vì sao anh lại ngoại tình chứ... em... em... đã làm gì sai sao?

Nghe đến hai từ "ngoại tình" Ngụy Chiêu Kim liền ngẩng đầu nhìn Hoàng Minh Hạo, mi gian cau chặt.

- Cô ta là ai?

Hoàng Minh Hạo còn chưa kịp giải thích thì đã nghe Bạch Hữu Tuyết trả lời:

- Tôi là người yêu của anh ấy, là người mà anh ấy sẽ cưới về!

- Bạch Tuyết! Tôi và cô không hề có quan hệ gì hết! - Hoàng Minh Hạo gằn giọng.

Ngụy Chiêu Kim cong môi, đột ngột đẩy Hoàng Minh Hạo ra, khóe mắt đã ửng hồng.

- Nếu hôm nay anh không làm rõ mọi chuyện thì chúng ta đừng bap giờ gặp nhau nữa!

Hoàng Minh Hạo vỗ vỗ trán, trong lòng thầm chửi thề, mẹ kiếp, nếu đây không phải là thời đại mới thì hắn đã cho thủ hạ giết chết Bạch Hữu Tuyết. Chỉ là hiện tại chính trường vô số thế lực, cánh nhà báo lại như kền kền săn mồi chỉ chực chờ tin nóng.

Hoàng Minh Hạo gầm một tiếng:

- Bạch Tuyết, cô trước kia vì năm phần giống với Chiêu Kim nên tôi mới để mắt đến. Chúng ta quan hệ tiền trao cháo múc, tiền cô đã nhận đủ nay còn muốn bám theo tôi?

- Không phải... không phải như vậy... sếp Hoàng... anh theo đuổi tôi toàn bộ những người ở đây có thể làm chứng... vì sao... vì sao lại nói ra mấy lời này... - Bạch Hữu Tuyết run run chỉ về phía Ngụy Chiêu Kim. - Là vì tiện nhân kia sao?

"Chát!"

Hoàng Minh Hạo không khoan nhượng tát mạnh vào gương mặt đang đẫm nước mắt của Bạch Hữu Tuyết khiến cô ta ngã sấp ra đường.

- Còn không biết xấu hổ?

Bạch Hữu Tuyết lồm cồm bò dậy, một tay ôm mặt, biểu tình thảng thốt bàng hoàng giống như không thể tin nổi.

- Sếp Hoàng... em sai rồi... em sẽ không tranh giành không đòi hỏi... làm vợ cũng được làm thiếp cũng xong... chỉ cần anh đừng bỏ rơi em...

Bạch Hữu Tuyết siết chặt đôi tay vào nhau, móng tay bấm mạnh da thịt bật máu. Hèn hạ hay tủi nhục cô đều chịu được, chỉ cần có quyền lực của Hoàng Minh Hạo, cô có thể đông sơn tái khởi, báo thù Chương Hàm Yên.