Hệ thống:...... Ta có một linh cảm rất xấu.
Đường Hoan mỉm cười: Linh cảm của cậu đúng đấy
[Ta nghĩ, vì anh ta đánh cô một roi nên......] Quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà, thù dai thật ấy!
Đường Hoan tiếp tục mỉm cười: Tôi cũng sẽ nhớ kỹ cậu.
[......] Không hiểu vì sao mà đột nhiên hệ thống lại cảm thấy lạnh run.
Đối với Tiêu Liệt, Đường Hoan không hề kiên nhẫn, dễ nói chuyện như với Phó Liệt, cô bảo để Tiêu Liệt bị đói là thật sự không quan tâm đến anh. Ban đầu còn có người hầu muốn mang cơm vào nhưng sau khi bị Đường Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm vài lần, cũng không dám tự ý làm việc nữa.
Cơ thể vốn đang yếu ớt, lại vài ngày không được ăn cơm nên Tiêu Liệt đói đến mức hơi thở thoi thóp, trước mắt chỉ thấy toàn màu đen.
Anh ngồi lẳng lặng trên xe lăn, đầu rủ xuống, mắt nhìn về phía cửa phòng.
Có một giọng nói nói với anh rằng anh phải đi ra ngoài! Bước qua cánh cửa này, đi ra ngoài! Sau đó lại một lần nữa "đứng dậy"! Sớm muộn gì thì cũng có ngày anh sẽ tra tấn chết đám người không quan tâm đến anh, coi anh là phế nhân!
Có một giọng nói khác lại châm chọc mỉa mai: A, Tiêu Liệt, mày hiện tại đã là một người có đôi chân tàn phế, chỉ có thể sống qua loa tạm bợ!
Mày còn sống làm gì?
Mày sống cũng chỉ để làm đề tài cho người ta cười nhạo khi rảnh rỗi mà thôi.
Nhìn xem, Tiêu Liệt, thiếu gia của Tiêu gia đã từng cao cao tại thượng[1] như thế, hiện tại lại trở thành một kẻ đáng thương, vô dụng! Nếu tôi cũng hỏng mất đôi chân giống anh ta, tôi đã tự sát từ lâu rồi!
Hai giọng nói trái ngược không ngừng thay nhau vang lên bên tai, một giọng khuyên anh vực dậy, một giọng lại xúi giục anh từ bỏ.
[1]高高在上 (Cao cao tại thượng): cao cao ở phía trên, chỉ người có địa vị cao.
Thứ cuối cùng Tiêu Liệt nhìn thấy là một vầng sáng nhỏ thấp thoáng như có người đang mở cửa ra, lờ mờ không rõ, sau đó, anh mất đi ý thức.
Khi đẩy cửa bước vào thấy Tiêu Liệt ngồi lặng im trên xe lăn, đầu gục xuống, Đường Hoan không khỏi giật mình.
Chẳng lẽ...
Thật sự chết đói?!
Ôi da, đê ma ma! Đường Hoan nhanh chóng bước đến bên cạnh Tiêu Liệt, run rẩy vươn ngón tay để xuống dưới mũi anh. May quá may quá, còn thở. Cô biết ngay mà, người tốt thì không sống lâu còn tai họa lại tồn tại ngàn năm, đặc biệt là loại cặn bã này, sao dễ dàng chết như thế được!
Gọi người hầu chuẩn bị cháo trắng, sau đó sai người nâng Tiêu Liệt từ xe lăn sang giường.
Khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, Đường Hoan gắng sức đỡ Tiêu Liệt dậy, đặt gối ra sau lưng anh rồi nhét thẳng thìa cháo vào miệng anh, động tác vừa nhanh vừa thô bạo.
Tiêu Liệt ngất vì đói, khi cháo đến miệng, anh lập tức nuốt vào theo bản năng, cũng không để ý xem động tác của Đường Hoan thô lỗ đến mức nào, đút cháo thôi cũng có thể khiến ngực áo anh bẩn hết.
Đút được nửa bát cháo, Đường Hoan tiện tay lấy giẻ lau bên cạnh lau lên mặt Tiêu Liệt, sau đó lại lau lau những nơi bị cháo văng lên trên quần áo anh, cũng lau luôn nước cháo dính trên chăn. Xong xuôi, cô đỡ Tiêu Liệt chậm rãi nằm xuống giường, nhanh nhẹn đắp chăn cho anh.
Vừa làm, Đường Hoan còn vừa lẩm bẩm: "Mẹ nó, tôi thật sự là một người lương thiện, anh ta đánh tôi một roi mà tôi còn cẩn thận đút đồ ăn cho anh ta, đã vậy còn giúp anh ta lau miệng nữa chứ!"
Đã chứng kiến tất cả, hệ thống rác rưởi: [......]
Không còn lời nào để nói! Không con lời gì để nói! Độc nhất là lòng dạ đàn bà!
"Cái người này ấy mà, hành động thật là ti tiện, có thể sống tốt lại cứ cố tìm đường chết, có cơ hội xoay người thì lại bày ra dáng vẻ chán đời, không còn gì tiếc nuối. Chẳng biết làm vậy cho ai xem nữa, cụt mất chân là làm mình làm mẩy đòi chết, anh ta cũng không nghĩ xem trên đời này có bao nhiêu người còn đáng thương hơn anh ta, có ai khóc xong mà không phải tiếp tục cố gắng, cắn răng kiên trì."
Đắp chăn tử tế cho Tiêu Liệt xong, Đường Hoan kéo bung rèm cửa ra.
Bàn ngày ban mặt, không mở cửa sổ thì thôi còn kéo rèm kín mít, trong phòng cũng bắt đầu xuất hiện mùi lạ.
Đường Hoan vừa sửa sang lại phòng vừa nói đầy thâm ý.