Diệp mỗ bận đến hết 15 nên sẽ đăng truyện muộn hơn một chút, mong mọi người thông cảm. Aizz...
------------
CHƯƠNG 83 - Người chồng cố chấp, anh cút ngay (30)
Lần này coi như boss đã làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Thư ký Lý cực kỳ chờ mong nhìn thấy dáng vẻ cảm động của Đường Hoan nhưng hắn lại phát hiện...
Đường Hoan uống thuốc xong, mắt lim dim, vẻ mặt mơ màng, sau đó dựa vào ghế ngủ.
Thư ký Lý:......
Đau lòng thay boss nhà mình, vất vả lắm mới thông suốt một lần, ấy vậy mà lại bị bỏ qua!
Tiêu Liệt bất giác nhíu mày, chẳng qua chỉ uống mỗi một viên thuốc, tác dụng phụ lại lớn như vậy.
Khi Đường Hoan ngủ mơ màng thì bất chợt nghe thấy bốn phương tám hướng vang lên tiếng hít sâu, sau đó, cô cảm nhận được vô số ánh mắt tụ tập trên người mình.
Dù có buồn ngủ, Đường Hoan cũng lập tức tỉnh táo lại.
Cô có một linh cảm rất xấu......
Ba phút trước.
Cha xứ hiền từ hỏi Lâm Dĩ Nhu: "Cô dâu, cho dù tương lai giàu sang hay bần cùng, khỏe mạnh hay ốm đau, con có nguyện ý cùng người bên cạnh vĩnh viễn ở bên nhau không?"
Ngay khi Lâm Dĩ Nhu định trả lời, trong giáo đường nghiêm trang, tiếng xe lăn vang lên cực kỳ rõ ràng, người đàn ông ngồi trên xe lăn càng thêm khiến người khác phải chú ý, không chỉ vì tướng mạo xuất chúng mà còn vì ánh mắt âm trầm của anh.
Đường Hoan còn có thể làm gì?
Lòng cô cũng sắp tan vỡ đến nơi rồi!
Tiên sư!
Đã hứa không cướp hôn mà!
Tiên sư!
Vì cái lông gì mà các người lại nhìn chằm chằm tôi, người gây chú ý có phải tôi đâu!
Những ánh mắt nhìn Đường Hoan, một là thương hại, hai là cười trên nỗi đau của người khác. Cô cũng thật sự đáng thương, khi kết hôn, gặp phải cảnh xấu hổ như vậy, giờ chị ruột của mình kết hôn, người mất mặt vẫn là cô.
Đường Hoan bất giác nắm chặt tay thành quyền, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
"Sao phải ngạc nhiên như vậy?" - Tiêu Liệt nói với Lâm Dĩ Nhu và Trình Ánh.
Trình Ánh không hổ là khí vận chi tử, một thân đồ tây, lưng thẳng như tùng bách, khuôn mặt biếng nhác lại tản mạn, giống như tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của gã vậy. Đã thế, gã còn ôm lấy hông Lâm Dĩ Nhu trước mắt Tiêu Liệt, công khai chủ quyền.
"A Liệt, kết hôn cần tiến hành nhanh chóng, chờ sau hôn lễ..." - Nói được một nửa, Trình Ánh dừng lại, mỉm cười xin lỗi: "Tôi quên mất, có vẻ như cậu cũng đã tổ chức hôn lễ rồi."
Hai người đàn ông giao phong, không có cảnh giương cung bạt kiếm mà lại nhẹ như gió mây, nhưng kẻ tinh ý đều có thể nhận ra dòng nước ngầm đang phun trào trong đó.
"Hôm nay tôi tới là để cảm ơn cậu."
Tiêu Liệt vừa nói dứt câu, người xem kịch xung quanh đều ngạc nhiên đến rớt cằm.
Trình Ánh cũng hơi bất ngờ.
Gã đã hiểu quá rõ tính cách của Tiêu Liệt. Tiêu Liệt giống gã, đều vô cùng kiêu ngạo. Bị hỏng chân mà có thể vực dậy nhanh như vậy, hơn nữa không hề thấy tăm tối, trái lại, còn có thể nhẫn nhịn, thật sự...
Làm người khác phải kinh ngạc!
"Cảm ơn tôi vì điều gì?"
Tiêu Liệt cúi đầu nhấp môi, khẽ cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Hoan, ánh mắt mang theo dịu dàng ấm áp, quyến luyến vô cùng: "Cảm ơn cậu đã mang cô ấy đến bên tôi!"
Người ngoài chỉ thấy Tiêu Liệt dịu dàng nhìn Đường Hoan mà không hề thấy ánh mắt hung tàn lãnh ngạo[1] của anh khi quay đầu đối điện Trình Ánh.
Chỉ mỗi Trình Ánh đọc ra được ý nghĩa ẩn dưới câu nói của Tiêu Liệt: "Cảm ơn cậu đã mang Lâm Dĩ Nhu đi trong ngày thành hôn của tôi, cho tôi một cái "hàng giả", còn khiến tôi hỏng mất hai chân! Sau này tôi sẽ cẩn thận báo đáp ĐẠI ÂN ĐẠI ĐỨC của cậu."
Nếu Trình Ánh không bắt Lâm Dĩ Nhu đi, sao anh có thể bị hỏng hai chân?
Hôm nay, khi nhìn thấy Trình Ánh, Tiêu Liệt tức đến mức lồng ngực quay cuồng nhưng anh đã kìm nén lại, người phụ nữ Lâm Dĩ Hoan chết tiệt kia nói có lý, không thể để bất cứ kẻ nào chê cười!
Mọi người đều mong chờ thiên chi kiêu tử rơi từ trên thần đàn xuống, nhưng, càng họ càng muốn thì mình càng phải nhẹ nhàng như gió mây.
Cuồng loạn, từ xưa đến nay đều không phải cách làm thông minh,
Hai người đàn ông đều hiểu rõ, đây là...
Tuyên chiến!!!
[1]lãnh ngạo: lạnh lùng + kiêu ngạo.