Nữ Quan Vận Sự

Chương 342: Hòa hợp gắn bó 6




Cố Khinh Âm do dự, phân vân giữa đứng lên hay ngồi xuống, khiến tiểu huyệt cứ cọ qua cọ lại trên người hắn.
Hàn Cẩm Khanh đưa tay giữ nàng lại, vô tình động vào miệng vết thương, liền nhíu chặt mày, hỏi: "Nàng nghĩ kỹ chưa?"
"Tôi, không, vẫn chưa...... Ah......" Quy đầu to lớn của hắn đã chui vào một nửa, khiến hai chân nàng run lên.
"Nếu muốn thì không cần nhịn." Giọng hắn khàn khàn trầm thấp.
Cố Khinh Âm cắn môi, miệng khẽ nhếch, vừa ngượng ngùng vừa oán hận nhìn hắn.
"Ngồi vào đi......" Hắn nói, nửa bức bách, nửa dụ dỗ.
Cố Khinh Âm cũng biết hôm nay mình không thể trốn thoát, đành thận trọng chống tay xuống hai bên người, hơi nâng mông lên. Một nửa quy đầu đang nằm trong tiểu huyệt của nàng nảy lên, đỉnh chóp chảy ra càng nhiều chất lỏng trong suốt, giống như chỉ còn chờ nàng ngồi xuống.
Cố Khinh Âm cảm thấy phía dưới bị kéo căng ra, cửa huyệt như cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở, chờ đợi bị xâm chiếm.
Nàng nghiến răng, hạ eo xuống, nuốt một nửa cự vật nóng bỏng cứng rắn kia.
Cảm giác căng trướng và tràn đầy đồng thời xuất hiện, mị huyệt ướt đẫm cọ xát với nhục bổng tạo ra vô số khoái cảm.
Thân thể Cố Khinh Âm run lên, hoa huy*t cắn chặt lấy thân gậy của hắn. Nàng không dám ngồi xuống nữa, từ thắt lưng trở xuống chẳng còn sức lực, chỉ cảm thấy nóng ran. Thứ đó của hắn chưa đi vào toàn bộ đã khiến bụng dưới của nàng co rút.
Nàng chưa từng thử tư thế nữ trên nam dưới như thế này, quyền chủ động hoàn toàn trong tay, khiến nàng vừa xấu hổ vừa có một chút hưng phấn.
Hàn Cẩm Khanh thở gấp, nhìn tiểu huyệt của nàng nuốt lấy nhục bổng từng chút một, đôi mắt đen mặc ngọc hồn xiêu phách lạc. Hắn nhẹ giọng nói: "Ngồi xuống đi......"
Đùi Cố Khinh Âm run rẩy, không chống đỡ nổi nữa, liền dứt khoát buông bỏ, hạ mông xuống, nuốt trọn nhục bổng của hắn.
"A...... Nha......" Tư thế này khiến nhục bổng thô dài của hắn thâm nhập càng sâu, suýt chạm đến miệng tử cung. Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, toàn thân run rẩy, ngón chân cuộn tròn lại.
Được hoa huy*t chặt khít trơn trượt của nàng bao bọc, hô hấp của Hàn Cẩm Khanh càng trở nên dồn dập. Người đã kìm nén suốt một thời gian dài như hắn sao chịu nổi kích thích như thế. Hắn biết mình đã bắn ra, và gần như phải dùng hết khả năng tự chủ lớn nhất trong đời mới không khiến bắn ra hết. Thứ đó của hắn nhanh chóng bừng bừng phấn chấn trở lại, cứng rắn tựa bàn ủi.
"Động đậy đi......" Hắn cố gắng bình ổn hơi thở, nhưng vẫn không thể giấu được xuân tình mị hoặc nơi khóe mắt chân mày.
Tiểu huyệt bị căng ra, từng điểm mẫn cảm đều lộ hết, Cố Khinh Âm cảm thấy bên trong nóng rực, d*m thủy nhanh chóng tràn ra ngoài, thấm ướt thân gậy của hắn.
Nàng run lên, biết rõ cảm giác cao trào không tự chủ được này, sẽ không cách nào khống chế, cũng không thể thay đổi. Nàng không động đậy nổi, thắt lưng bủn rủn vô lực, không thể ngồi thẳng được. Nửa người trên của nàng buộc lòng phải dựa vào bụng Hàn Cẩm Khanh, còn khuôn mặt nhỏ nhắn thì đỏ rực.
Khoái cảm mãnh liệt kéo tới, khiến nàng vô cùng bất ngờ. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng tư thế này với một nam nhân, càng không biết tư thế này lại khiến nàng nhận được nhiều khoái cảm đến vậy.
Nàng cắn nhẹ lên bụng Hàn Cẩm Khanh một cái, thẹn thùng nói: "Không muốn, không cử động được."
Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, cảm nhận bầu ngực đầy đặn ngạo nghễ của nàng chầm chậm cọ vào bụng hắn. Hắn trầm giọng hỏi: "Thật sao?"
Cố Khinh Âm dịch eo, cắn môi nói: "Đi vào sâu quá, làm sao tôi cử động được?"
Khóe môi Hàn Cẩm Khanh cong lên, ưỡn thẳng lưng, đưa nhục bổng tiếp tục đi vào sâu hơn, "Ta tới nhé?"
Bụng dưới của Cố Khinh Âm co rút mãnh liệt, nàng cảm thấy nhục bổng nóng bỏng kia hình như muốn đâm vào trong tử cung thật. Nàng sợ hãi hơi nâng mông lên, lại bị hắn giữ chặt.
Hắn vừa kéo vừa đẩy, để quy đầu góc cạnh nghiền mạnh qua những điểm mẫn cảm trong cơ thể nàng. Hai người đồng thời hít vào một hơi thật sâu.
"Nàng luôn chặt như vậy." Hắn nâng cằm nàng lên, cười phóng đãng bất kham.
"Ngài, " Cố Khinh Âm ngồi thẳng lên, không dám nhìn hắn nữa, nói: "Vậy ngài làm đi, tôi sẽ không cử động."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh nhuộm dần sắc dục, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, giả vờ đau đớn, "Nàng quên ta đang bị thương sao??"
Cố Khinh Âm biết hắn giả vờ, nhưng lại không cách nào lờ đi được. Nàng hít một hơi thật sâu, nâng eo lên, nhìn thấy một phần nhục bổng thô to. Nàng tiếp tục ngồi xuống rồi lại nâng lên, sau mấy lần, động tác càng lúc càng nhanh hơn.
Cây gậy to lớn của Hàn Cẩm Khanh hoàn toàn nằm gọn trong tiểu huyệt chặt chẽ nóng bỏng của nàng. Đẩy nhanh tốc độ khiến tiểu huyệt của nàng càng xoắn chặt, siết lấy thân gậy của hắn. Khi nàng nâng eo lên, nhục bổng của hắn tạm thời rút lui, tầng tầng lớp lớp mị thịt lại trở về vị trí cũ. Nhưng lúc nàng ngồi xuống, quy đầu sắc bén phá cửa xông vào, san bằng tất cả, xông thẳng đến hoa tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.