Mùa đông lặng lẽ an bình, giống như mấy ngày nay, thân hình Hứa Mạt lại mập thêm một vòng, dự tính còn vài ngày nữa thì sinh. Khiến cho người làm mẹ tâm trạng vừa cảm động vừa không yên. Khiến cho người làm cha tâm trạng cũng...
"Ai, Mạt, mẹ anh nói với anh, phụ nữ sau khi có con sẽ không chú ý đến chồng, em... Cũng không thể như vậy." Lục Tử Hành híp mắt, trực tiếp bày tỏ yêu cầu.
"Tất cả đều xem biểu hiện của anh." Hứa Mạt liếc mắt nhìn anh, đưa cho Lục Tử Hành một cái bảng, bên trên là mấy cột viết "Ngày" "Thành tích", "Đánh giá tổng hợp", "Ghi chú đặc biệt".
Lục Tử Hành cầm lấy, cười nói "Bây giờ đã làm xong bảng thành tích cho con, có phải quá sớm hay không?"
"Là của anh."
"Của anh?"
"Là bảng đăng ký thành tích của ông xã."
Lục Tử Hành lúc này cẩn thận nhìn thêm mới thấy, ngoài mấy cái cột kia, mặt sau còn có
"Số lần ra ngoài", "mờ ám với nhân viên", "số lần hư hư thật thật ra ngoài"... Đợi chút, như là tiêu chuẩn ghi tội vậy. Lập tức thấy lạnh sóng lưng.
Cái này... Nhất định là đang đùa....
Lục Tử Hành cùng đối tác đồ sứ phía Nhật Bản đã thảo luận ổn thỏa, ở trong nước, trên buổi tiệc đã cùng vị tổng giám đốc họ Đậu hợp tác buôn bán, sản xuất số lượng lớn, in lại nhãn hiệu.
Xem như là quyết định xuất khẩu như trong truyền thuyết đi, ra vào hải quan rất bình thường.
Hiệp định gần đây nhất đã thỏa thuận không tệ lắm, qua hai tháng nữa, là có thể vận chuyển đến Nhật Bản.
Tình hình bệnh của Tiếu lão gia đã được không chế, nhưng do già đi, dần dần hữu tâm vô lực. Lục Tử Hành biểu hiện rõ thái độ của mình: Đối với tài sản Tiếu gia không có hứng thú. Tiếu lão gia gọi Lục Tử Hành tới phòng bệnh mình nói chuyện suốt một đêm. Tới tận sáng hôm sau, Hứa Mạt mới gặp lại chồng mình mang theo tâm sự nặng nề trở về.
Cuối cùng, vẫn là dựa theo phân phó của Tiếu lão gia từ đầu.
Thẩm Gia Bích tìm đến Hứa Mạt, mục đích đương nhiên là liên quan đến chuyện mẹ con Tiếu Thiên Cần. Tiếu lão gia nói vậy chắc cũng đã sớm biết tầng quan hệ này, vì vậy mới kiên trì đem toàn bộ tài sản giao cho cháu ruột mình, nói sau khi Hứa Mạt sinh con, Tiếu gia rốt cục cũng có truyền nhân.
Mà thái độ Tiếu Hoành đối với Tiếu Thiên Cần như thế nào, Hứa Mạt bởi vì không tới nhà Tiếu Hoành nên không thể hiểu hết. Nghĩ đến, xem chừng trong lòng là có vướng mắc. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Mấy người Tiếu gia đều để trong lòng không nói. Thân thể Tiếu lão gia không tốt, ngoài mặt không cần phải huyên náo như vậy.
Hứa Mạt thỉnh thoảng có khi nhìn thấy Tiếu Thiên Cần, cũng không biết là cố ý hay chỉ là ngẫu nhiên gặp.
Ngày Hứa Mạt sinh, đó là một buổi sáng sắc trời trong sáng, nắng đông ấm áp. Lục Tử Hành chưa có bao giờ khẩn trương như vậy.
Bé trai hay là bé gái...
Lục Tử Hành ở hành lang bệnh viện đi tới đi lui, đi hơn một giờ, đứa bé cũng chưa thấy sinh ra. Nóng nảy.
"Mẹ, đã lâu như vậy, Mạt Mạt không có sao chứ?"
" Tử Hành, con đừng có gấp, sinh con phải từ từ mới được." Dương Thục Du khuyên bảo.
Hơn hai giờ chờ đợi, cuối cùng, chín tháng "Công trình Hạo đại" rốt cục cũng viên mãn - -
"Là một bé trai."
Hai nhà Hứa, Lục vô cùng vui mừng, Tiếu lão gia bên kia cũng nhận được tin tức, trong điện thoại cười ha hả, còn nói muốn nghe tiếng khóc của đứa bé.
Chuyện đời, đều là mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu lo.
"Chị, vợ Lục Tử Hành sinh một bé trai, cái này, chị cũng nên hết hi vọng đi. Tiếu lão gia đau lòng cháu trai như vậy, bây giờ Hứa Mạt lại sinh tằng tôn duy nhất, hai người bọn họ sẽ không có khả năng ly dị." Chu Thanh Dự nhìn Chu Tĩnh Nhã nói.
Chu Tĩnh Nhã cười hừ một tiếng, lắc lắc ly rượu màu vàng, liếc mắt nhìn Chu Thanh Dự một
cái.
"Lời này, là đang nói chính em đi? Em trai tốt của chị."
"... Em không rõ chị đang nói cái gì." Chu Thanh Dự khẽ rũ con ngươi, che giấu đi ánh mắt của mình.
"Em thôi đi, chúng ta là chị em ruột cùng nhau lớn lên, tâm tư của em chẳng lẽ chị đây không hiểu rõ? Em dám nói... Em đối với Hứa Mạt một chút tâm tư cũng không có không?" Chu Tĩnh Nhã đi tới, nâng cằm Chu Thanh Dự lên, cười.
Chu Thanh Dự hất bàn tay đang cầm cằm mình ra, bởi vì nhìn thấu mà chật vật, tức giận.
"Đúng, em thích cô ấy. Nhưng cô ấy đã có gia đình, em sẽ không bao giờ chia rẽ gia đình cô ấy, sẽ không tới quấy rầy hạnh phúc của cô ấy. Đây mới thật sự là yêu. Chị, chưa ai nói với chị
đúng không, tình yêu của chị... Thật sự là rất ích kỷ."
"Chu Thanh Dự, em dám nói chuyện với chị như vậy sao!" Chu Tĩnh Nhã tức giận.
Cô ta hận chết Hứa Mạt, Chu Thanh Dự nói thẳng, càng làm cô ta khó nén giận.
"Chị, một ngày nào đó chị sẽ rõ, em chỉ hi vọng, đến lúc đó chị không sai lầm thái quá."
Chu Thanh Dự nói xong lập tức dời đi. Chu Tĩnh Nhã nặng nề để ly rượu "Bốp" một cái xuống mặt bàn, chân ly rượu vỡ đôi.
Chu Thanh Dự luôn lén bảo vệ Hứa Mạt, sao mà cô ta không biết. Chỉ bởi vì đó là em trai của mình, cô ta không muốn làm thương tổn tình cảm chị em.
Chu Tĩnh Nhã bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, ôm ngực, đứng lên nôn ọe.
Một trận nôn mửa không biết trời đất.
Tháng này kinh nguyệt chậm trễ. Chu Tĩnh Nhã chợt nhớ tới cái gì đó, trong lòng không khỏi khủng hoảng một trận.
Chu Tĩnh Nhã lập tức thay quần áo, lái xe đi đến bệnh viện kiểm tra.
"Chu tiểu thư, chúc mừng cô, cô mang thai." Y tá đưa tờ giấy xét nghiệm cho cô ta.
Chu Tĩnh Nhã trợn to mắt nhìn chăm chú tờ giấy kết quả xét nghiệm, vịn vào vách tường, lúc này toàn thân giống như bị sét đánh.
Mang thai!
Cô ta mang thai!
Đứa bé này...
Chu Tĩnh Nhã nhớ lại cái đêm ở bữa tiệc một tháng trước kia. Đêm đó cô ta uống rất nhiều rượu, sau đó cùng Sở Nam xảy ra quan hệ. Ngày hôm sau hoa mắt choáng đầu, thế nên đã quên uống thuốc tránh thai.
Chu Tĩnh Nhã vừa lái xe vừa thất thần, vài lần còn vượt đèn đỏ, suýt nữa gặp chuyện không may, bị cảnh sát giao thông ngăn lại còn không biết.
Chu Tĩnh Nhã không để ý cảnh sát giao thông đang vỗ vỗ cửa xe, trái lại còn lấy di động ra
gọi điện thoại cho Sở Nam, nhưng vẫn không có người nghe máy...
...
Con trai Lưu Thi Ngữ đã hơn một tháng tuổi, vẫn chưa đặt tên, Sở Nam một lần cũng không tới thăm, bế qua. Đêm đó Lưu Thi Ngữ kiên trì không sinh mổ, tuy rằng thời gian có lâu một chút, quá trình cũng rất thống khổ, đứa bé vẫn sinh ra bình an.
Trong phòng ngủ, tiếng khóc đứa trẻ đau tai nhức óc, khiến cho người nghe đều đau tâm phế phổi.
"Nga, nga, cục cưng đừng khóc, mẹ lập tức cho con đổi bà nội... Đừng khóc, ngoan, đừng khóc..." Lưu Thi Ngữ ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm đứa trẻ, vỗ vỗ, dụ dỗ.
Sở Nam đúng lúc này đi ngang qua phòng ngủ, nghe thấy tiếng đứa bé khóc khản cả giọng, nhíu mày.
"Sao nó lại khóc?"
Lưu Thi Ngữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Nam một cái, quay mặt đi: "Nó đói bụng."
"Vậy sao cô không cho đứa bé bú đi."
"Hai ngày nay sữa không đủ..."
Ánh mắt Lưu Thi Ngữ mặc dù lạnh lùng, nhưng thanh âm ngữ khí vẫn ôn nhu như trước. Tầm mắt Sở Nam trượt đến cổ áo cô, bên trong không có mặc áo ngực, lại đang thời kì cho con bú, rất đầy đặn mê người.
Từ sau buổi tiệc, Lưu Thi Ngữ không cho phép anh ta tiến vào cửa phòng ngủ, hai người chia phòng ngủ. Hơn một tháng, Sở Nam không có chạm vào cô.
Lưu Thi Ngữ chợt nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, lại cảm giác được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Sở Nam, kinh sợ ngẩng đầu - -
Lúc này Sở Nam đã đứng trước mặt Lưu Thi Ngữ, chăm chú nhìn cô, trong con ngươi ánh lên đầy dục vọng, như một ngọn lửa.
"Anh, Anh đi ra ngoài!"
Lưu Thi Ngữ khủng hoảng.
"Đây là nhà tôi, cô bảo tôi đi đâu?"
Sở Nam cởi nút thắt caravat và quần áo, ý đồ rất sức rõ ràng. Lưu Thi Ngữ vừa sợ hãi vừa tức giận.
"Tôi không muốn cùng anh thân thiết, anh đi ra ngoài!"
Sở Nam nghe xong lạnh lùng cười, hừ một tiếng, tiếp tục cởi nốt quần áo: "Để đứa bé vào trong nôi, cởi váy ra."
Sở Nam đã cởi quần áo trong, lộ ra cơ ngực cường tráng.
Lưu Thi Ngữ ôm đứa bé lùi về phía sau: "Anh không thể như vậy!"
"Cô là người phụ nữ của tôi, có nghĩa vụ phải thỏa mãn tôi."
"Tôi không phải là người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh không có ở đây, nếu anh muốn, đi tìm cô ta, tìm tôi làm gì?"
Lưu Thi Ngữ trước đến nay luôn luôn nghe lời, nhưng gần đây, càng ngày càng chống đối lại mệnh lệnh anh ta.
Sở Nam đoạt lấy đứa bé, đứa trẻ bị kinh sợ, vừa ngoan ngoan im lặng lập tức khóc lên.
"Cục cưng, cục cưng...Anh nhẹ chút a!" Nước mắt Lưu Thi Ngữ tuôn trào.
Đứa bé bị bỏ vào trong nôi. Sở Nam ánh mắt lạnh lùng như dã thú, chỉ mang theo dục vọng, chăm chú nhìn cô.
"Cởi."
Lưu Thi Ngữ cắn môi, cuối cùng vẫn hèn nhát cưởi quần áo □□ đứng trước mặt chồng.
Sở Nam tiến lên, đè cô xuống giường lớn, không hề có chút thương tiếc, lập tức phát tiết lửa dục đã tích tụ một tháng qua.
Đứa bé không được mẹ ôm, khóc ở trong nôi, giống như đang gọi mẹ. Nghe tiếng con khóc, hai mắt Lưu Thi Ngữ đẫm nước mắt mông lung.
Sở Nam quên rất nhiều thứ, ví như Chu Tĩnh Nhã thương tổn mình, hay là cái khác. Anh ta không yêu Lưu Thi Ngữ, nhưng... Không thể phủ nhận, anh ta thật sự rất thích thân thiết với cô, cảm giác ôm cô thật thoải mái...
Lưu Thi Ngữ dần dần trầm luân, có oán, có hận, có khổ sở, đã cố gắng không chú ý đến. Nhưng mà cơ thể cô không nghe theo, cô nhịn không nổi cảm giác vui sướng Sở Nam đem tới: "Còn nói không cần... Cô rõ ràng rất muốn..." Sở Nam thấp giọng trào phúng nỉ non, Lưu Thi
Ngữ yên lặng rơi nước mắt, không phản kháng.
Hai người, chỉ có lúc này, là giống như một đôi vợ chồng, hài hòa.
Nhưng đúng lúc này, di động Sở Nam vang lên. Nghe thấy tiếng chuông, hai người đang trầm luân lập tức giật mình tỉnh mộng!
Là cô ta, lại là cô ta...
Sở Nam lập tức tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn trái ngược với khát vọng điên cuồng lúc trước. Qua loa phát tiết xong, lấy di động.
"Nhã Nhã..."
"A Nam, tối hôm nay em ở khách sạn Duy Viên chờ anh..."
Chu Tĩnh Nhã nói xong, cúp điện thoại.
Sở Nam vội vàng tắm rửa, mặc quần áo, lúc đi ra phòng ngủ, lại bị Lưu Thi Ngữ đột nhiên gọi lại - -
"Sở Nam."
Sở Nam quay đầu, chỉ thấy thân thể Lưu Thi Ngữ trần trụi, mặt không cảm giác đứng ở cạnh gường, trên ngực cô còn có vài vết đỏ, là hắn vừa mới lưu lại.
"Từ nay về sau, không cần gặp tôi! Cũng không cần bước vào nơi này! Nếu không..."
Câu tiếp theo, cô không tiếp tục nói nữa
Sở Nam nhím mày, một tia lửa giận không tên không biết từ đâu kéo tới lập tức bùng lên. Giọng điệu của cô rất lạnh, làm cho hắn rất không vui.
"Đây là nhà của tôi, cô cũng là người phụ nữ của tôi, tôi muốn thế nào, không cần cô đồng
ý!"
Sở Nam bỏ đi, Lưu Thi Ngữ ngồi bệt xuống, toàn bộ giả vờ cường ngạnh lúc nãy lập tức sụp xuống ầm ầm. Anh ta nói một chút cũng không sai.
Đây là nhà của anh ta, cô là vợ anh ta, cô có năng lực gì...
Sở Nam cho cô tiền nuôi người thân cô, cô là vợ anh ta, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Đứa bé dường như biết người lớn cãi nhau, khóc vô cùng lợi hại, cổ họng đều khàn đi.
Lưu Thi Ngữ đau lòng ôm lấy con trai: "Cục cưng ngoan, đừng khóc... Con lại khóc, mẹ cũng chỉ có thể bảo vệ con khóc... Ngoan... Đừng làm rộn nữa..."
Khi mới gặp Sở Nam cô sùng bái, lưu luyến si mê, sớm đã hóa thành hư không, lúc này, cô thầm nghĩ ly hôn.
Ly hôn! Chờ Sở Nam trở về, cô cùng anh ta ngả bài!
Chu Tĩnh Nhã hẹn Sở Nam ở khách sạn Duy Viên. Thấy Chu Tĩnh Nhã chủ động khác thường, Sở Nam ngoài ý muốn vô cùng vui sướng. Hai người lại nhiệt liệt triền miên một đêm.
Ngày hôm sau, Sở Nam tỉnh lại, Chu Tĩnh Nhã đã đi rồi, chỉ để lại một tin nhắn vào di động Sở Nam - - "Em có con với Lục Tử Hành, anh giúp em, được không..."
Một câu ngắn ngủi, lại giống như sét đánh ngang tai! Sở Nam khuất nhục giống như bị người ta tát cho vài cái thật mạnh. Nhưng, còn có thể thế nào. Hắn yêu Chu Tĩnh Nhã, từ nhỏ đã thích, mọi yêu cầu của Chu Tĩnh Nhã, hắn từ nhỏ đều không thể cự tuyệt, vui vẻ để Chu Tĩnh Nhã dựa vào.
Chu Triển Thanh là người trọng danh dự, sẽ không cho phép con gái mình trước khi kết hôn mà có thai, là điềm xấu cho cha.
Sở Nam lập tức đi tìm Chu Tĩnh Nhã, sợ cô ta nghĩ quẩn trong lòng. Cuối cùng đến bờ sông thì tìm được Chu Tĩnh Nhã. Lúc này gió đang nổi to, Chu Tĩnh Nhã khóc đỏ con mắt, càng có vẻ đáng thương.
"A Nam..."
Sở Nam ôm Chu Tĩnh Nhã vào lòng, vô cùng xót xa: "Nhã Nhã."
"Anh đồng ý giúp em sao... Hứa Mạt quá lợi hại, em không đấu lại được cô ta... Cô ta sẽ bức em chết mất..."
"Cô ta dám! Nhã Nhã... Anh sẽ bảo vệ em."
...........
Đảo mắt tròn một tháng, Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành đã chọn xong tên cho con, tên là Lục Hi, ánh mặt trời nhỏ. Tiếu lão gia lại lấy cho bé một nhũ danh gọi là "Tiểu Hi" mọi người đều cảm thấy rất thuận miệng, cứ như vậy gọi đi.
"Ba, con cùng Tử Hành muốn làm bữa tiệc mừng Tiểu Hi đầy tháng." Hứa Mạt ôm con trai, nói với Hứa Minh Sơn. Hứa Minh Sơn giơ tay bế cháu trai, ôm vào ngực, nựng bé, vẻ mặt hớn hở.
"Đúng vậy, là một tiệc rượu đầy tháng, một năm nay nhà chúng ta trải qua không ít mưa gió, tuy rằng gặp phải chút khó khăn, nhưng kết quả cũng tốt. Công ty gốm sứ của Tử Hành cũng đã mở, cháu trai ta cũng đã có. Cái này đúng là nên "chiêu cáo thiên hạ" một phen, ăn mừng một trận."
Hứa Minh Sơn cưng nựng cháu trai, cười ha ha, kết quả là bị Lục Hi tiểu cho ướt người.
"Ba, để con bế bé cho." Lục Tử Hành tiếp nhận con trai.
Tiểu gia hỏa này đã trở thành bảo khố trong tay người lớn, mọi người ai cũng muốn ôm một
cái.
Trải qua một buổi thương lượng, buổi tiệc rượu đầy tháng được ấn định vào thứ bảy tuần sau. Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lục Tử Hành phải sang Nhật Bản một thời gian.