"Anh là ai?! Đây là nơi nào!" Chu Tĩnh Nhã vội vàng kéo chăn che mình. Chăn đắp lộ ra, thân thể trần trụi của người đàn ông.
Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng gõ cửa ầm ầm! Ngoài cửa là tiếng một người phụ nữ gào to
——
"Đặng Văn Cường, con đàn bà bên trong là ai? Mở cửa!"
Ầm ầm ầm, tiếng gõ cửa lại vang lên. Chu Tĩnh Nhã nghe thấy thanh âm này lập tức nghĩ tới
—— Triệu Dao! Lại nhìn người đàn ông này, cảm giác mông lung quen thuộc vừa rồi lập tức rõ ràng hiện lên! Đây là chồng Triệu Dao, trước đây từng gặp qua một lần.
Đặng Văn Cường lúc này cũng hoàn toàn tỉnh táo, sau khi khi say rượu đầu óc còn mờ mịt,
chỉ nhớ rõ ràng tối qua cùng bạn bè đi bar uống rượu, sau đó cùng một người phụ nữ qua đêm...
"Cô... Cô... Cô là Chu Tĩnh Nhã! Đêm qua cô theo tôi ngủ? Xong rồi! Xong rồi..." Đặng Văn Cường kinh sợ không thôi, ngoảnh đông ngó tây tìm xem nơi nào có thể trốn.
"Đặng Văn Cường! Anh muốn chết hả? Mở cửa nhanh, tôi nghe thấy giọng của con đàn bà kia! Tôi mới về nhà mẹ có vài ngày, anh dám đem người về nhà! Xem tôi có xé rách mặt cô ta không!" Triệu Dao phẫn nộ, tay lắc vào cánh cửa rào rào.
Sao lại thế này? Làm sao bây giờ! Chu Tĩnh Nhã bất chấp nghi hoặc, trong lòng đã hoảng sợ. Triệu Dao này sớm đã âm thầm ghen tị cô ta, cô ta cũng trào phúng Triệu Dao quá nhiều. Hiện tại tình huống này mặc kệ thế nào, đối với Chu Tĩnh Nhã tuyệt đối không có lợi!
Đặng Văn Cường một tay kéo Chu Tĩnh Nhã từ trên giường đứng dậy, đẩy tủ quần áo, nhét cô ta vào bên trọng nói: "Cô mau trốn đi!"
Trốn trong tủ quần áo cái rắm a! Tất cả đều trong phòng làm sao tránh được! Chu Tĩnh Nhã vung tay hất Đặng Văn Cường ra, tát một cái lên mặt anh ta, cái tát đột nhiên này khiến Đặng
Văn Cường ngây ngẩn cả người.
"Đừng dùng bàn tay lợn của anh chạm vào tôi!"
Chu Tĩnh Nhã mở cửa, Triệu Dao đang đập cửa hùng hục bên ngoài lập tức xông vào, vừa vặn trông thấy Chu Tĩnh Nhã mặc váy ngủ cùng chồng mình Đặng Văn Cường mặc một cái quần
lót, sau khi khiếp sợ, thì tức giận không kiềm chế giơ tay muốn đánh Chu Tĩnh Nhã, lại bị Chu
Tĩnh Nhã vươn tay nắm lại cổ tay.
"Lại là cô!! Hai ngày trước còn câu dẫn Lục Tử Hành, hôm nay thế mà lại đến câu dẫn chồng nhà người ta! Tiện nhân, cô thiếu đàn ông như vậy sao?"
Triệu Dao tính cách táo bạo, túm lấy tóc Chu Tĩnh Nhã gào xé một trận, Chu Tĩnh Nhã cao, Triệu Dao vóc dáng gầy lùn căn bản không phải đối thủ, hai ba lần đều bị Chu Tĩnh Nhã đá lăn xuống đất.
"Bà xã, em không sao chứ..."
Đặng Văn Cường nhanh chóng đỡ Triệu Dao, Triệu Dao không tát được Chu Tĩnh Nhã liền quay ra đánh lên mặt chồng mình: "Anh cút ngay cho tôi! Gian phu, tôi sớm nên hoài nghi anh có vấn đề mới phải!" Chỉ là trăm ngàn lần không nghĩ tới "Dâm phụ" lại là Chu Tĩnh Nhã!
Đặng Văn Cường quả thật không thành thật, nhưng nói bên ngoài có tiểu tam thì không tính, chỉ là dân làng chơi, trên quán bar thì tùy ý chơi đùa một chút, không có làm thật.
"Là cô ta không biết xấu hổ câu dẫn anh, bà xã, anh uống say cái gì cũng không biết..." Đặng
Văn Cường giải thích.
"Chu Tĩnh Nhã, cô thật không biết xấu hổ! Mệt tôi coi cô là bạn!" Triệu Dao sau đó là chửi mắng càng lúc càng khó nghe khiến Chu Tĩnh Nhã lên cơn tức giận.
Chu Tĩnh Nhã xoa nhẹ vết xước da bị Triệu Dao bắt lấy, ánh mắt đánh giá Đặng Văn Cường cao thấp một lần, ánh mắt dừng lại chỗ cậu nhỏ của anh ta, cười lạnh châm chọc: "Câu dẫn anh?
Ha, món hàng như anh cho liếm đầu ngón chân bổn tiểu thư cũng không đủ."
Chu Tĩnh Nhã chăm chú nhìn Triệu Dao: "Tôi cũng không biết vì sao vừa ngủ dậy lại nằm chỗ này, nhưng xem tôi hiện tại tinh thần phấn chấn, năng lực của chồng cô thật sự là không
được, không bằng sớm ly hôn một chút, đổi cái khác đi."
"Cô!" Triệu Dao giận dữ.
"Đừng có kêu cô, cô, tôi còn muốn kiện chồng cô tội bắt cóc cưỡng gian đấy!"
"Cô không biết xấu hổ..." Triệu Dao tức giận khóc lớn.
"Chồng cô tuy rằng mặt hàng kém, nhưng cùng loại sân bay như cô thật ra lại vô cùng xứng."
Chu Tĩnh Nhã chế giễu Triệu Dao đủ loại, cuối cùng cũng đem tức giận trả đủ, thừa dịp bị
đuổi ra ngoài, tự mình nhanh chóng rời đi.
Sự tình này không nên làm lớn chuyện.
Trở lại Chu gia, Chu Tĩnh Nhã cẩn thận nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Tối hôm qua, cô ta rõ
ràng là ngủ trong nhà mình...
Hàm răng cô ta va lên cồm cộp. Hứa Mạt, nhất định là cô ta! Nhất định là cô ta!
Chu Tĩnh Nhã tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, hận không thể lập tức giết chết Hứa Mạt. Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên. Vừa nhìn màn hình thì ra là Hứa Mạt gọi tới!
Chu Tĩnh Nhã lập tức bắt máy ——
"Alo!"
"Buổi sáng tốt lành Chu tiểu thư, tối hôm qua ngủ ngon không?" Hứa Mạt cười hỏi.
"Hứa Mạt! Quả nhiên là cô làm!"
"Cái gì là tôi làm? Cơn tức của Chu tiểu thư lớn như vậy, là do tối qua không hài lòng sao? Không sao, lần sau tội sẽ lựa chọn tốt một chút."
"Lần sau?!"
"Đúng vậy. Cô có thể nói cho tôi biết cô thích mẫu đàn ông như thế nào, cao lớn đen hôi hay là trắng nõn ôn nhu? A, tôi nhớ ra rồi, cô thích chồng tôi như vậy. Tử Hành anh ấy gần đây bề bộn nhiều việc, hơn nữa đối với cô một chút hứng thú cũng không có, cho nên cô không hạ thuốc thì quả thật có chút khó khăn. Tuy rằng không dễ dàng tìm lắm, nhưng cũng không phải không tìm thấy. Chu tiểu thư an tâm, nhất định có thể tìm được một năng lực lâu bền..."
"Cô dám!"
"Cô có thể thử xem?"
Chu Tĩnh Nhã mắng to nhưng Hứa Mạt đã cúp điện thoại. Chu Tĩnh Nhã cầm di động, dưới cơn cuồng nộ, sự sợ hãi lập tức dâng lên! Hứa Mạt là đồ đàn bà điên, là con rắn độc, đã vậy lại còn rất ngoan độc!"
Cô ta cũng không tin, Hứa Mạt có thể làm gì! Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng tay chân vẫn lạnh buốt.
Ban đêm, Chu Tĩnh Nhã đem cửa phòng, cửa sổ đều khóa kĩ lại, trước cửa còn dùng ghế chèn lên sau đó mới đi ngủ. Nằm trên giường một đêm không dám ngủ, cho tới tận lúc trời sáng, dều không phát hiện có gì bất thường, mới an tâm.
Mấy ngày sau đó, Chu Tĩnh Nhã cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nhưng kết luận là Hứa Mạt chỉ hù dọa cô ta. Chu gia cũng không phải nơi muốn vào là vào như vậy! Hai ngày nay cô ta
đều cho người thay khóa phòng, củng cố lại cửa nẻo.
Chu Tĩnh Nhã cuối cùng cũng an tâm, mấy ngày mệt mỏi buổi tối đi ngủ sớm.
Nhưng ngày hôm sau!
"A ——" Chu Tĩnh Nhã kêu lên một tiếng sợ hãi, lại là một căn phòng xa lại, người đàn ông nằm bên cạnh có chút quen mặt.
Người đàn ông kia vẫn tiếp tục ngủ say, lật người cũng không bị đánh thức.
Chu Tĩnh Nhã nhìn xung quanh, tất nhiên là Hứa Mạt, nhất định là Hứa Mạt.
Người đàn ông này lại là chồng của ai?!
Trải qua lần trước, Chu Tĩnh Nhã nhanh chóng xoay người xuống giường, lại không tìm thấy quần áo của mình, cô ta tùy tiện lấy áo khoác của người đàn ông mặc lên, tính vụng trộm trốn đi. Nhưng cửa phòng bị khóa! Rung thế nào cũng không mở ra được!
Chu Tĩnh Nhã lúc này hoảng sợ. Người bên ngoài gõ gõ cánh cửa hỏi
"Tiểu Phàm? Có phải khóa cửa hỏng rồi hay không?"
Là giọng của một bà lão. Nhất định là mẹ của người đàn ông trên giường kia. Chu Tĩnh Nhã cũng không dám phát ra tiếng động, cũng không dám lên tiếng
"Con đừng có gấp! Viện Viện vừa mới gọi điện thoại nói sẽ lập tức trở về, tầm 10 phút là tới. Nói tới cũng kì lại, Viện Viện không phải nói là đi công tác ngày mai mới trở về sao, như thế nào sáng sớm nay lại trở lại..." Người bên ngoài vẫn nhỏ giọng lầm bầm, Chu Tĩnh Nhã nghe được lập tức sống lưng đổ lạnh!
Khoảng 10 phút! Hứa Mạt, lại là cô ta làm chuyện tốt!
Chu Tĩnh Nhã quay đầu nhìn thẳng vào di động trên tủ đầu giường người đàn ông kia, đã thuộc lòng một dãy số, là số điện thoại Hứa Mạt, gọi qua, lập tức có người nhận máy.
"Chu tiểu thư, lần này có hài lòng không? Cao lớn, trắng nõn cùng chồng tôi có chút tương tự, cô hẳn là hài lòng đi?"
"Hứa Mạt!" Chu Tĩnh Nhã cắn răng đến chảy cả máu: "Xem như cô lợi hại! Nhưng cô đừng tưởng rằng có thể hại đến tôi!"
"Ha ha, tôi đương nhiên biết cái này không thể hại đến cô, cho nên trò hay còn ở phía sau, cô
đừng có gấp!"
Chu Tĩnh Nhã nổi nhận vừa muốn mở miệng mắng người cửa phòng đã bị gõ cồm cộp: "Chu Tĩnh Nhã! Tôi biết cô ở bên trong! Cô là loại đàn bà không biết xấu hổ! Tai họa! Hại Triệu Hoa còn chưa đủ, còn muốn tới hại tôi!"
Cánh cửa rung ầm ầm.
Chu Tĩnh Nhã biết, lần này lại rơi vào tay Hứa Mạt!
Hứa Mạt!
...
****
"Anh còn tới đây tìm tôi làm cái gì..."
Lưu Thi Ngữ xoay lưng, không muốn nhìn Sở Nam. Sương mù nặng nề trên bờ sông, sương mù nhuộm mưa phùn cuồn cuộn, vừa trút đi được vài phần ưu tư lại tăng thêm khổ tâm.
"Chúng ra đã kết thúc rồi." Lúc hắn ta vứt bỏ cô cùng Tiểu Nhạc, lựa chọn Chu Tĩnh Nhã, cô hoàn toàn đã chết tâm.
Ánh mắt Sở Nam tối tăm, so với đám mây đen phía trên đầu còn thâm trầm hơn, ngột ngạt, giọng nói lạnh như băng:
"Cái gì là kết thúc rồi? Tôi khi nào nói chúng ta kết thúc rồi?"
"Khi nào thì kết thúc rồi?" Lưu Thi Ngữ cười, tức giận rơi nước mắt: "Đúng vậy, chúng ta vốn không có bắt đầu, ngay cả "kết thúc" chưa nói tới."
Lưu Thi Ngữ nhìn Sở Nam, vẻ mặt hờ hững mà bi thương chưa từng có từ trước đến nay:
"Giữa chúng ta chỉ là giao dịch, nói ra tôi thật xin lỗi anh, tôi không muốn tiếp tục nữa, tối muốn chấm dứt giao ước, đứa bé để tôi mang đi đi... Cầu xin anh... Vì việc... Tôi từng rất yêu anh, bởi vì tôi đã từng là vợ của anh mà bỏ qua... Bảo cha mẹ anh buông tay, được không..."
"Không nên nói nữa!"
Lưu Thi Ngữ lập tức im bặt. Cô sợ bộ dạng tức giận của Sở Nam.
Nhưng đột nhiên lại bị Sở Nam ôm vào lòng ——
"Không nên nói nữa..." Giọng Sở Nam trầm đục xuống: "Không nên náo loạn nữa, Lưu Thi Ngữ, em đừng náo loạn nữa... Chúng ta giống như lúc trước sống như vậy, không tốt sao..."
Lưu Thi Ngữ choáng váng. Sở Nam chưa bao giờ mềm yếu trước cô như thế.
"... Trước đây? Lúc trước anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác, sau đó tôi yên lặng ở nhà chờ sao? Tôi không muốn, Sở Nam... Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy. Tình yêu là linh hồn của tôi, không có nó trong cuộc sống hôn nhân, tôi sống không hoàn chỉnh..."
Sở Nam đột nhiên phẫn nộ, lắc lắc bả vai Lưu Thi Ngữ, hai mắt mở to tức giận: "Cho nên em liền đi tìm cái người họ Lãnh kia sao?!"
Lưu Thi Ngữ ngoài ý muốn, tại sao Sở Nam lại biết chuyện của Lãnh Thừa Phong?
"Chúng ra ly hôn, đường ai nấy đi, không có liên quan đến nhau..." Lưu Thi Ngữ quay đầu, Sở Nam lại không cho, khiến cô nhìn thẳng vào hắn!
"Ly hôn, em một câu nói ly hôn! Được, ly hôn! Chúng ta ly hôn! Nhưng..." Sở Nam cắn răng gằn từng tiếng nói: "Em đừng mơ tưởng ở cùng một chỗ với người đàn ông họ Lãnh kia!"
Đời này đều không cho ở cùng với nam nhân khác! Mỗi khi Sở Nam nghĩ tới sẽ có người đàn ông khác ở cùng một chỗ với Lưu Thi Ngữ, cùng cô làm chuyện thân mật, hắn quả thực giận muốn nổi điên!
"Có thể ly hôn! Nhưng đời nay em đừng nghĩ đến viêc có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông khác!"
Sở Nam điên cuồng hôn Lưu Thi Ngữ, bàn tay đặt trên người cô bắt đầu chà xát dao động lung tung.
Lưu Thi Ngữ toàn lực phản kháng, dưới tình thế cấp bách cắn lưỡi hắn. Sở Nam a lên một tiếng kêu đau quả nhiên ngừng lại.
Lưu Thi Ngữ thấy khóe miệng Sở Nam chảy máu, có chút áy náy sợ hãi. Sở Nam thấy cô sợ hãi mình trong lòng lại càng thêm phiền chán.
"Anh dựa vào cái gì không cho tôi cùng ở bên người đàn ông khác, không phải anh bên ngoài cũng tìm người phụ nữ khác sao? Anh có thể cùng Chu Tĩnh Nhã lên giường, cùng cô ta hại Hứa Mạt, hại tôi, hại Tiểu Nhạc... Anh tại sao lại có thể ích kỷ tàn nhẫn như vậy. Việc đã đến nước này lại không buông tha cho tôi? Anh có Chu Tĩnh Nhã, còn ép buộc tôi làm gì..."
Lưu Thi Ngữ chưa nói hết câu, lại bị Sở Nam hôn lên môi, hắn điên cuồng hôn cô, trong miệng hai người đều là mùi máu tươi. Lưu Thi Ngữ lại không hạ được quyết tâm tiếp tục dùng sức cắn hắn, dùng dằng một lúc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Sở Nam hôn kịch liệt điên cuồng, Lưu Thi Ngữ sắp không thở nổi.
"Nếu tôi buông tay cô ấy... Em sẽ ở lại sao..."
Lưu Thi Ngữ choáng váng, phảng phất như nghe nhầm rồi. Khuôn mặt Sở Nam xám xịt nghiêm lại, trên mặt là vẻ lạnh lẽo cứng rắn khó có thể thay thế được: "Em cho tôi thời gian, để tôi từ từ buông tay cô ấy... Đợi tôi, được không..."
Sở Nam chôn sâu đầu vào cổ Lưu Thi Ngữ, thấp giọng nói: "Đừng đi... Không cần đi..."
Lưu Thi Ngữ chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Sở Nam, cũng chưa bao giờ nghĩ tới,
Sở Nam sẽ nói những lời này với cô...
Mưa rơi tí tách, thấm ướt quần áo hai người...