Nửa Đời Quen Thuộc

Chương 50:




Hai quân hồng và xanh phản ứng cực nhanh làm cho đại đội đặc chủng rất kinh ngạc, tổng chỉ huy Dạ Diệc ra lệnh đội quân thứ hai lấy hỏa lực yểm trợ, nhanh chóng hướng về Bạch Thành, sau khi tới nơi ẩn nấp đã định liền chia thành hai đội quân nhỏ phụ trách chiếm bãi đất 355 và khống chế Bạch Thành, theo kế hoạch thì giữa trưa 12 giờ ngày mai sẽ kết thúc.
Lúc đội đặc chủng đang không ngừng hướng tới Bạch Thành, cũng là lúc An Cơ và Hình Khắc Lũy nhanh chóng vượt qua. Cùng lúc đó, Lệ Hành ra lệnh đội súng đối phó với đội quân thứ hai của đội đặc chủng, dùng hết toàn lực áp chế hỏa lực này, đảm bảo đội quân của An Cơ và Hình Khắc Lũy tiến nhanh tới Bạch Thành thì toàn đội mới được an toàn.
Sức chiến đấu của đội súng cũng khá là mạnh, hỏa lực mạnh đến nỗi làm cho đội quân thứ hai của đội đặc chủng cơ hồ không ngẩng đầu dậy được.
Nghe thông tính viên báo cáo lại số liệu, trên mặt Hạ Hoằng Huân lộ ra nụ cười đắc ý, “Trận đối kháng năm ngoái Dạ Diệc anh ta hoán đổi trận làm cho tôi thua, năm nay đổi lại để anh ta buồn bực một phen.” Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lệ Hành, anh quan tâm hỏi, “Trước kia khi đội đặc chủng và bộ đội thường đấu nhau, trong lòng của mấy người cảm thấy như thế nào? Có phải cảm thấy mình rất tài giỏi, không có gì làm không được?”
“Lão A thôi, không thể tránh khỏi có chút cố chấp.” Lệ Hành không sao cả nhướng mày, tự khai chuyện xấu, “Lần đầu tiên tham gia đối kháng thật sự rất căng thẳng, nhưng lại không nghĩ tới đối thủ lại kém như vậy, chỉ có hai ba lần liền giải quyết xong rồi. Thân là người mới, lúc đó chúng ta cũng có phần đắc ý, cho rằng trong thiên hạ ngoài mình giỏi ra thì chẳng còn ai. Trên mặt Đại đội trưởng cũng chẳng có chút biểu cảm nào, nhưng mà sau đó lại an bài cho mọi người diễn tập một hồi. Kết quả nghĩ cũng biết, chúng tôi bị lão già ấy trừng phạt cho một trận.”
Cũng từ lúc ấy, tính tình của Lệ Hành mới dần ổn định. Cho nên mới nói, mọi việc đều có nguyên nhân. Trong chiến tranh khả năng tấn công siêu mạnh của Lệ Hành là hoàn toàn do lão già ấy đánh đấm mà luyện thành.
Hạ Hoằng Huân cười vang, “Khó trách thằng nhóc cậu rất thận trọng, thì ra là bị đánh nhiều mà thành.”
Lệ Hành lại nghĩ đến trận đối kháng đó, lão già đó từng nói như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không đánh thì chính là bị đánh có biết không? Giả bộ chết gì chứ? Đứng lên đi!”
“Ăn nhiều thiệt thòi thì tự nhiên sẽ biết thận trọng hơn.” Nét mặt hiện lên nét cười, Lệ Hành dùng giọng nói bất cần nói, “Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, có đánh thì mọi nười cũng đều là bị đánh mà ra.”
Nghe vậy, bao gồm cả Hạ Hoằng Huân, tất cả quan quân trong sở chỉ huy đều cười rộ lên.
Khó trách tất cả các quân đội của đoàn 532 đều có tiếng. Không khí khẩn trương cũng hạ xuống, bọn họ tự nhiên cũng có thể bình thản ung dung mà chế nhạo nhau. Loại tâm lý này là được rèn luyện hàng ngày, không phải ai cũng có.
Lúc này, một phần của đại đội đặc chủng đã gặp quân của Hách Nghĩa Thành và Lệ Hành khi bọn họ được sắp xếp tới gần bãi đất 355.
Tiếp nhận mệnh lệnh từ Lệ Hành, Viên Suất dẫn đầu quân đội thứ hai ngăn lại một phần của quân đặc chủng, thay vì sẽ giao đấu trực tiếp.
Nhưng cho dù Viên Suất đã được mài dũa trở nên bình tĩnh và cẩn thận hơn nhiều, nhưng suy cho cùng thì đây cũng không phải trận đánh súng ở cự ly xa, một chọi một, thì làm sao bộ binh bình thường có thể chống lại được bộ đội đặc chủng? Kết quả thì nghĩ cũng biết, căn bản chẳng chiếm được tiện nghi nào. Cũng may An Cơ kịp thời chạy tới, phát huy ưu thế của bộ chiến xe, mới khống chế được cục diện. Mặc dù đã được khống chế, nhưng số người tử trận vẫn rất cao.
Khi An Cơ dẫn đầu lính của anh đánh nhau kịch liệt với quân đặc chủng, ở bên trên lại không biết Hình Khắc Lũy đang mưu đồ kìm lại lính của mình, im lặng không tiếng động ra lệnh cho đội quân thứ nhất của quân xanh chiếm đi địa hình có lợi nhất cho mình xong rồi quay sang làm khán giả xem kịch vui.
Vì thế, hình ảnh đánh nhau ở Bạch Thành được hiện ra như thế này Lính của An Cơ, Viên Suất, và Dạ Diệc đánh tới khí thế ngút trời, nhưng lính của Hình Khắc Lũy lại đứng một bên nhàn nhã xem náo nhiệt.
Quả nhiên bộ đội đặc chủng không phải là người thường, trong tay quả thật có kinh nghiệm giỏi. Thấy tình huống không ổn, An Cơ vừa chỉ huy quân đội tản ra, vừa rống vào tai nghe, “Hỏa lực quá mạnh, người lại càng đánh càng nhiều, yêu cầu trợ giúp.”
Lệ Hành đã điều động một số lượng lính nhanh chóng chạy qua, nhưng dựa vào phán đoán của anh bọn An Cơ rõ ràng có thể kiên trì lâu hơn thế, anh liền hỏi, “Hình Khắc Lũy đã đến chưa?”
An Cơ nổi giận, “Con mẹ nó anh ta đang ở bên cạnh xem náo nhiệt chứ đâu, căn bản không giúp lấy một tay.”
Hạ Hoằng Huân nhíu mày, “Nghe nói Hình Khắc Lũy thuộc loại tướng không phải chủ nhân thì sẽ không phục tùng mệnh lệnh, sợ là sẽ không phối hợp cùng chúng ta.”
Đối với Thiếu tá Hình bướng bỉnh lỳ lợm dưới trướng của Hách Nghĩa Thành, Lệ Hành có chút hiểu biết, suy nghĩ chút xíu, anh bình tĩnh nói với An Cơ, “Kiên trì thêm năm phút nữa, nếu cậu ta không chịu động tay thì lấy súng nã cậu ta!”
Năm phút trôi qua mà quân đội thứ nhất của Hình Khắc Lũy vẫn không có động tĩnh gì.
Lệ Hành không chút do dự ra lệnh cho lính pháo, “Mục tiêu là đội chiến xe của quân xanh, bắn.”
Không phải là đoàn kết tác chiến sao, sao lại là nội chiến bùng lên?
Lính pháo liên trường sửng sốt, cho rằng chỉ huy đã đưa sai mệnh lệnh, chần chừ không hề động đậy.
Thấy thế giọng nói Lệ Hành lạnh hơn, “Các cậu bị lảng tai à? Tôi kêu các cậu bắn!”
Lính pháo liên trường không dám chậm trễ, lập tức bắn ngay.
Sau đó hai tiếng nổ ầm vang lên, bộ chiến xe bên cạnh Hình Khắc Lũy đã bị bắn trúng, khói trắng bốc lên.
Lúc phản ứng kịp đây là chuyện tốt mà quân hồng làm, Hình Khắc Lũy tức giận mắng, “Chờ lão tử ăn sống bọn chúng xong sẽ tính sổ với các người.” Sau đó sắc mặt anh ta ác liệt ra lệnh, “Pháo cao xạ (pháo trên máy bay bắn xuống) yểm trợ, pháo dài, và pháo thủ thứ hai chuẩn bị.” Trước khi ra trận còn bổ sung thêm một câu, “Đừng có đánh nhầm, mục tiêu đánh chính là giúp quân hồng!”
Thỉnh tướng không bằng kích tướng. Hình Khắc Lũy phân được thế cục rõ ràng, lập tức chạy tới trợ giúp quân hồng.
Cảnh kế tiếp tương đối chấn động. Hai quân hồng và xanh với số binh lính cao gấp đôi đại đội đặc chủng đang đánh nhau tới khó phân thắng bại. Càng lên cao số thương vong lại càng làm cho tổng đạo diễn của trận diễn tập này phải nhíu mày, nhưng vì vậy cũng không làm cho An Cơ và Hình Khắc Lũy nản lòng, ngược lại lại kích thích ý chí chiến đấu của họ hơn.
Sau một trận tấn công lớn làm cho đội hình có chút tan rã, Hình Khắc Luỹ dựa theo mệnh lệnh của Lệ Hành sắp xếp lại đội hình của mình, vừa lạnh nhạt phun ra bốn chữ, "Đập chết mẹ nó!" Lời còn chưa dứt, thì đã cùng với An Cơ và Viên Suất đi trước làm gương xông lên.
Nhưng khi bọn họ mới tiến lên từng đợt tấn công, đại đội đặc chủng rõ ràng đã đi trước một bước chiếm được bãi đất 355.
Vậy có nghĩa là Bạch Thành sẽ bị thất thủ sao?
Dựa theo quy định diễn tập, ai khống chế được Bạch Thành thì người đó thắng.
Nhưng khi Lệ Hành nghe được tin này, anh quả quyết ném ra ba chữ, "Cướp cho tôi!"
Vậy có tính là không tuân theo quy định không? Liếc mắt với Hạ Hoằng Huân, trong mắt Ninh An Lỗi tràn ngập nghi ngờ.
Làm như biết được tâm tư của đội trưởng và chính uỷ viên, Lệ Hành giải thích, "Nội quy của diễn tập là 'ai khống chế được Bạch Thành thì người đó thắng', chứ không có nói 'ai khống chế được Bạch Thành trước thì người đó thắng', chưa đến cuối cùng chúng ta quyết không bỏ cuộc."
Đúng vậy, nếu trận đối kháng này không có quy định về thời gian, lại còn có số lượng binh lính nhiều, thì dưới tình huống như vậy mắc mớ gì mình phải nhận thua? Hạ Hoằng Huân đồng ý với quyết định của Lệ Hành, nhìn vào mắt anh tràn đầy khen ngợi.
Khi hai bên vẫn đang không ngừng cướp đoạt, cho đến một giờ chiều, không chỉ là Bạch Thành mà cả bãi đất 355 đều không bị bất cứ một đội quân nào khống chế hoàn toàn. Đối với cục diện như vậy, ngoại trừ làm cho bộ phận đạo diễn cảm thấy khiếp sợ ra thì cũng chọc giận đến Dạ Diệc.
Lo lắng đến sức mạnh tổng hợp của đoàn 532, và kinh nghiệm đối kháng của năm ngoái, khi chiến đấu Dạ Diệc cũng đã đặc biệt bố trí rất cẩn thận, phái ra một đội quân tiên phong so với trước kia cũng nhiều hơn, lại không nghĩ rằng phải đánh đến mệt mỏi như cũ. Đối với danh tiếng của Lão A của bộ đội đặc chủng mà nói, kết quả trước mắt có thể nói là sự sỉ nhục.
Vì muốn thay đổi cục diện, Dạ Diệc đành tự mình dẫn đầu quân ưu tú nhất tập kích, tuyên bố trong vòng một giờ phải giải quyết xong hai quân hồng và xanh, dọn sạch tất cả những trở ngại ở trong bóng tối, trợ giúp đội đặc chủng cướp lấy Bạch Thành một lần nữa.
Mà phần mệnh lệnh này của anh, đã bị thiên tài máy tính là Chiến Nghị chặn lại dễ như trở bàn tay.
Chiến Nghị báo cáo với Lệ Hành, "Dạ Diệc nói, anh ta muốn lĩnh giáo một chút lợi hại của quan chỉ huy có danh xưng là 'Phán Quan' của đoàn 532."
Suy cho cùng cũng là vì anh cự tuyệt Hạ Tri Dư mà ôm hận. Hạ Hoằng Huân thở dài, "Xem ra món nợ này là ghi trên đầu của Tiểu Thất. Làm sao bây giờ, nếu Mai Lan Phương (một nam diễn viên Kinh Kịch nổi tiếng của Trung Quốc) cậu đây không lên đài, thì phần mở màn sẽ diễn không được tốt đâu." Người ta chỉ còn kém chỉ tên nói họ Lệ Hành đấu tay đôi, bọn họ cũng không thể làm bộ như không hiểu được.
Trong đôi mắt thâm thuý hiện lên ý lạnh, không hiểu sao từ người Lệ Hành lại toả ra một luồng sát khí mãnh liệt, giọng anh lạnh nhạt nói, "Nếu Dạ Diệc đã coi trọng tôi như vậy, thì thịnh tình không thể chối từ, tôi chỉ còn cách chơi đến cùng thôi."
Vốn cánh tay của Lệ Hành đang bị thương thì không nên để anh ra tham chiến, nhưng bây giờ Dạ Diệc lại ngang nhiên hạ chiến thư, về tình về lý thì nếu Lệ Hành không ra mặt thì có chút không được tốt lắm. Huống chi tình hình của hai quân hồng và xanh cũng không được tốt cho lắm, muốn ổn định tình hình chiến sự, quả thật cần một người có đầy đủ kinh nghiệm ra trận. Như vậy thì nhìn chung toàn đội cũng chỉ có Lệ Hành phù hợp đấu tay đôi với Dạ Diệc.
Vậy mà kêu là thế lực ngang nhau sao? Tác dụng của con át chủ bài nên phát huy đúng lúc rồi. Nhưng mà...Hạ Hoằng Huân có chút băn khoăn với thân thể của Lệ Hành. Vì tập huấn của cảnh đội, vì trận diễn tập này, vì tham gia vụ án của Hạ Hi, trong khoảng thời gian này sức khoẻ của Lệ Hành đã cạn kiệt, nếu lần này mang lính ra chiến trường, Hạ Hoằng Huân lo lắng vết thương cũ của anh sẽ tái phát.
Hiểu tâm tư của Hạ Hoằng Huân, Lệ Hành bình tĩnh phân tích tình hình, "Nghe nói Dạ Diệc cũng xuất thân từ lính bắn tỉa, có kỷ lục chưa bao giờ thất bại. Nếu để cho anh ta trong thời gian quan trọng nhất mà bắn tỉa tổ chiếm đất trước, vậy trận này chúng ta thua chắc rồi."
Thấy Hạ Hoằng Huân trầm mặc, Ninh An Lỗi đề nghị, "Chúng ta tập kích cũng rất giỏi, vừa hay mượn cơ hội này rèn luyện cho bọn họ thêm chút nữa." Lời này tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Ninh An Lỗi cũng hiểu được, tập kích của bộ đội thường và bộ đội đặc chủng có sự khác biệt rất là lớn. Ví dụ như bộ đội đang huấn luyện tập kích tim đập rất có quy luật, một phút 60 lần. Mà bộ đội thường tập kích không có ai có thể làm được như vậy, ít nhất đoàn 532 vẫn chưa có ai như vậy. Đương nhiên Lệ Hành là ngoại lệ.
Trừ cái này ra hình như cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Hạ Hoằng Huân đang muốn tỏ thái độ, lại nghe thông tín viên báo cáo, “Mặt trận số ba, mặt trận số năm đã bị tập kích nên đã ‘bỏ mình’, đã rời khỏi diễn tập.”
Thời gian cấp bách, nếu kéo dài nữa sẽ mất đi thời cơ chiến đấu nên Lệ Hành dùng giọng nói cường ngạnh không cho phép phản đối tuyên bố, “Tôi là Tổng chỉ huy, chuyện này do tôi quyết định.”
Trước khi đi anh phái người chạy tới bộ phận của Hách Nghĩa Thành. Nếu máy vô tuyến của quân xanh vẫn còn bị gián đoạn, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của Hách Nghĩa Thành nhất định anh ta sẽ mò được tới sở chỉ huy của bọn họ. Sau đó anh chuẩn bị bước tiếp theo cho trận đấu, “Mọi người giữ vững mặt trận, dùng toàn lực làm quân địch phải tiêu hao. Khi vạn bất đắc dĩ Hàn Diệc Sơ cũng có thể rút một nửa binh lính tới Bạch Thành. Bãi đất 355 mà mất thì có thể giành lại, nhưng Bạch Thành mà thất thủ thì chúng ta sẽ thua. Có hiểu chưa?"
An Cơ, Viên Suất và Hàn Diệc Sơ đều là người của đoàn 532, đối với mệnh lệnh của Lệ Hành thì tự nhiên phục tùng vô điều kiện, bọn họ đồng thanh trả lời, "Đã hiểu!"
Hình Khắc Luỹ có chút không được tốt, nghe vậy thì anh nói vào tai nghe, "Tình hình có chút nghiêm trọng, chúng ta không được..."
Lệ Hành mang ủng quân nhân đang chờ xuất phát, vẻ mặt lạnh lùng nói lên, "Nếu không được thì lấy quân hàm ở trên vai của anh xuống đi!"
Hình Khắc Luỹ nghe vậy rất tức giận, "Có cần phải ác như vậy không? Bất quá tôi chỉ muốn khiêm tốn một chút mà thôi." Sau đó anh tràn đầy nhiệt tình quát lên, "Mười xe cũng bắn!"
Cho đến giờ phút này, Hạ Hoằng Huân mới hiểu được tại sao diễn tập lần này lại có một quy định khó hiểu như vậy, trừ Tổng chỉ huy ra không ai có thể chỉ huy tác chiến. Nói cách khác, nếu Hách Nghĩa Thành không thích hợp, cho dù Lệ Hành có lên chiến trường, Hạ Hoằng Huân cũng không thể thay mặt mà chỉ huy. Cho nên nói, hệ thống truyền tin của quân xanh bị phá hư, kỳ thật chính là được bộ phận đạo diễn tận lực an bài. Đến nỗi phải ép Lệ Hành ra trận, trừ thế cục cần, thì cũng chính vì sự khiên chiến của Dạ Diệc. Như vậy trước khi Lệ Hành chạy tới Bạch Thành, máy vô tuyến của anh đang ở dưới tình huống cần được im lặng bảo vệ, và phải dựa vào bọn người An Cơ và Hình Khắc Luỹ cố thủ tấn công.
Còn nhớ Hạ Hoằng Huân từng nói qua, "Tác chiến vào ban đêm là ưu thế của đội ta." Nhưng lúc này chính là buổi chiều, đám người của Lệ Hành ẩn nấp có chút khó khăn, lại không có cách nào làm giống như Hạ Hoằng Huân lần trước dẫn người đến chiến trường nhờ bóng đêm che giấu, với lại Dạ Diệc cũng đã sớm chuẩn bị, dọc ven đường đã an bài bộ đội đặc chủng bủa vây vào quân Lệ Hành, đến mức tiến lên có chút gian nan.
Cũng may là Lệ Hành đã từng chịu qua huấn luyện đặc biệt và có kinh nghiệm phong phú. Được anh dẫn dắt, chiến sĩ của đoàn 532 không những thương vong rất ít mà còn vượt qua được chướng ngại vật đầm lầy giả của bộ phận đạo diễn, còn tới được Bạch Thành sớm hơn hai mươi phút so với dự tính ban đầu.
Dưới ánh nắng gay gắt mà vẫn duy trì được sức chiến đấu, sau khi tới được vị trí đã được chỉ định, Lệ Hành ra lệnh tất cả chiến sĩ vứt hết xe chiến đấu chia thành tốp nhỏ lẻn vào rừng ở vùng lân cận ẩn nấp. Cùng lúc làm tan rã ưu thế hoả lực của đội đặc chủng, cũng là để cho những chiến sĩ tác chiến có thể nghỉ ngơi. Nhưng mà anh và Dạ Diệc cũng vật lộn, làm tiêu hao đội bắn tỉa nhỏ xuất sắt của đội đặc chủng.
Lúc còn trong đại đội đặc chủng, biệt danh của Lệ Hành là 'Phán Quan'. Phán Quan là biệt danh dành cho tay súng bắn tỉa ưu tú nhất. Bởi vậy có thể thấy được, độ chính xác bắn tỉa của anh cao tới mức nào. Cho nên đại đội đặc chủng đang tập kích anh chính là nơi Lệ Hành xuất thân, đối với anh không có bất cứ ưu thế gì đáng nói. Hơn nữa Lệ Hành cũng đã tự tay huấn luyện ra một tổ bắn tỉa nhỏ có sức lực tương đương, liên tục giết sạch ba tay súng bắn tỉa của đối phương, làm cho khí thế của hai quân hồng và xanh bùng nổ.
Lúc này trong máy radio im lặng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Hách Nghĩa Thành, anh điểm danh nói, "Hình Khắc Luỹ, An Cơ, Viên Suất, Hàn Diệc Sơ...Báo cáo vị trí."
Chờ từng người báo cáo xong vị trí của mình, Lệ Hành đang ẩn nấp trong bụi cỏ thấp giọng nói, "Tới rất đúng lúc."
Hách Nghĩa Thành thản nhiên cười, "Còn phải cảm ơn cậu đã đón chào tôi."
Nhắm vào trong bán kính của nhánh cây lại không thể nào không thấy được vật lạ di chuyển, Lệ Hành nhanh chóng bóp cò. Lúc mục tiêu có khói trắng bóc lên, anh lấy tốc độ xoay người nhanh như sét đánh lăn ra nơi khác, lại vác súng đề phòng đứng lên một lần nữa, sau đó mới thấp giọng nói, "Màn quyết chiến sắp tới, có thể để cho 'Ngự Lâm Quân' của anh ra không?"
Hách Nghĩa Thành sửng sốt, "Cậu biết quân đội thứ hai của tôi mai phục ở đâu sao?"
"Không phải anh cho rằng tôi ngốc đến mức tin rằng anh chỉ có một mình đội của Hình Khắc Luỹ chứ?" Lệ Hành không có trả lời trực tiếp, sau đó lại nhắc nhở, "Hiện tại Thúc Văn Ba đang ở vị trí có lợi nhất cho việc cướp lại Bạch Thành, thích hợp đánh đột kích." Ban đầu anh đã phát hiện ra thủ hạ của Hách Nghĩa Thành là một vị Thiếu ta tham mưu Thúc Văn Ba đang dẫn đội thứ hai mai phục ở một vị trí khác.
Hách Nghĩa Thành cắn răng, "Thằng nhóc này cậu nhớ kỹ cho tôi, chúng ta cần phải tính toán một chút."
Giọng nói của Lệ Hành vẫn bình tĩnh vang lên, anh thản nhiên trả lời, "Lúc nào cũng được!"
Thấy Hách Nghĩa Thành buồn bực tới mức tay nắm thành quyền, ở trong sở chỉ huy Hạ Hoằng Huân không nhịn được nở nụ cười.
Hạ Hoằng Huân liếc mắt một cái, Hách Nghĩa Thành chỉ huy nói, "Hình Khắc Luỹ, hạn cho cậu trong vòng hai mươi phút phải chiếm được bãi đất 355. Thúc Văn Ba dẫn đội hai hợp tác tác chiến cùng với quân hồng, chiếm giữ Bạch Thành!"
Nghe thấy lão đại bực tức, âm thanh trả lời của Hình Khắc Luỹ và Thúc Văn Ba cũng trở nên vang dội, "Dạ rõ!"
Sau đó giọng nói trầm thấp của Lệ Hành xuyên qua tai nghe lan ra không khí, toàn thể chiến sĩ tham chiến đều nghe được anh nói, "Ai về chỗ nấy! Mọi người chuẩn bị, một phút sau xuất phát tổng tấn công!" Anh gằng lên từng chữ.
Một phút sau, giữa một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, hai quân hồng và xanh cùng với đội đặc chủng cuối cùng cũng tiến lên đánh nhau.
Cướp bãi đất 355 rất mãnh liệt, trải qua mấy vòng chiến đấu kịch liệt, lúc đó không có hành động lớn gì, sức lực vẫn được giữ gìn nên Hàn Diệc Sơ ở trên đường đi tới bãi đất 426 đã vây đội đặc chủng vào góc chết khá nhiều, vì muốn chia sẽ một phần gánh nặng với quân xanh. Sau đó Hình Khắc Luỹ đã lấy một lá cờ của sư bộ trinh sát bọc thép oai phong cắm lên bãi đất 355.
Giành được quyền lợi cao, ưu thế hoả lực của quân xanh cũng tăng lên. Lúc này đã ẩn nấp ở ngoài, quân đội thứ hai có Thúc Văn Ba trước giờ vẫn chưa bị thương lại dốc hết toàn bộ lực lượng, cùng với Viên Suất tấn công vào Bạch Thành.
Bên này, giành Bạch Thành có chút tàn khốc.
Bên kia, hai tay súng bắn tỉa là Lệ Hành và Dạ Diệc cũng đang bắt đầu giằng co.
Ở trong bán kính bắn tỉa, Dạ Diệc đang nguỵ trang cùng tất cả cây cỏ ở xunh quanh bắt đầu tập trung.
Lệ Hành ngừng thở, chậm chạp không có bóp cò.
Nếu không thể đánh trúng trong vòng một lần, dựa vào phản ứng của Dạ Diệc, khả năng thoát thân của anh sẽ bằng không.
Nhưng tới giờ vẫn chưa có ghi chép thất bại thì tại sao lần này Lệ Hành lại có phần băn khoăn? Làm sao có thể đánh trúng trong vòng một lần? Làm sao đây?
Im lặng một lúc, Lệ Hành tựa đầu vào ống ngắm.
Anh, không muốn bắn?
Mà động tác nhẹ này của anh đã làm cho Dạ Diệc cuối cùng cũng phát hiện ra anh.
Dùng tia sáng màu đỏ khoá chặt vào nơi của Lệ Hành, Dạ Diệc cũng cảm thấy rất hưng phấn. Nhưng khi viên đạn vừa bay ra khỏi nòng súng anh ta lại thấy rất hối hận.
Phản ứng của Lệ Hành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vốn anh vẫn đang cúi đầu, làm như thấy được nhất cử nhất động của Dạ Diệc, chính là ngay khi Dạ Diệc bóp cò thì anh cũng đã có hành động.
Khi lăn qua, đứng dậy chạy nhanh, tiến lên bắn, nhìn hành động tấn công điên cuồng này nhanh tới mức làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Bơm notron trong rừng rậm bay tung toé, bóng dáng của Lệ Hành di chuyển rất nhanh để tránh nguy hiểm và nhờ vào địa hình để ẩn nấp, vì vậy mà tránh được hai phát súng bắn tỉa của đội đặc chủng.
Màn đêm buông xuống Dạ Diệc phát hiện phát súng của mình đã thất bại, hai tên bắn tỉa của đội đặc chủng được chia ra bắn theo hướng chín giờ và ba giờ đều đã bị đạn của Lệ Hành bắn trúng, đều đã lật bài hết rồi. Lại nhìn lại Dạ Diệc, cùng lúc đó anh đã bị mấy tia đỏ của quân hồng khoá chặt.
Khi kéo phù hiệu đeo tay xuống, Dạ Diệc nhìn thấy Lệ Hành đứng trước mặt mình, anh ta nói, "Tôi chỉ muốn biết thị lực của cậu khôi phục lại từ bao giờ thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.