Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 38: Cứu vớt




Bên ngoài mưa đã nhỏ hạt dần, hơi nước như màn sương mù dày đặc dần dần tản ra, toàn bộ khu dân cư bị số lượng lớn xe cảnh sát và xe cứu hỏa vây quanh.
Cảnh sát đã giăng dây cảnh báo ngăn cách hiện trường, nhưng đám đông vẫn nô nức kéo đến.
Nghi phạm sống ở tầng 6 của một khu dân cư kiểu cũ, cân nhắc thông tin mọi người cung cấp, nghi ngờ trong phòng có mùi xăng nồng nặc. Căn phòng rất nhỏ, nếu tùy tiện phá cửa, sợ là sẽ khiến cho cảm xúc của nghi phạm bất ổn, cưỡng chế nạn nhân nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cho nên cảnh sát buộc phải làm tốt công tác chuẩn bị, chắc chắn bảo đảm an toàn tính mạng cho nạn nhân và tài sản của quần chúng xung quanh.
Hà Lan phụ trách chỉ huy cảnh sát di tản cư dân quanh hiện trường. Lúc xoay người lại, anh ấynhìn thấy đội trưởng Kỷ ướt đẫm cả người đã thay xong đồng phục lính cứu hỏa, tự mình ra trận.
Anh ta ngạc nhiên biến sắc, bước lên hai bước túm người đàn ông lại: “Kỷ Viêm, bây giờ cậu đang trong kỳ nghỉ phép, mong cậu tôn trọng nội quy, quy chế của quân đội.”
Kỷ Viêm nhàn nhạt quay đầu lại, đôi mắt đen hun hút như vực sâu, hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo, gằn từng chữ: “Bên trên là người của tôi, ngoài chính tôi ra, ai đi tôi cũng không yên tâm.”
Hà Lan hiểu rõ tính tình anh, chỉ có thể thở dài: “Việc này không hợp quy củ, nếu như cấp trên trách tội…”
“Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”
Đôi mắt người đàn ông kiên định hơn bao giờ hết, giọng nói nghẹn ngào, vành mắt ẩm ướt: “Hà Lan, tôi không có cách nào chấp nhận được người tôi yêu xảy ra chuyện gì ngay trước mắt tôi nữa, cảm giác ấy còn khó chịu hơn là bắt tôi đi chết.”
Nói đến đây, Hà Lan cũng rõ chuyện nhà anh nên không ngăn cản nữa, giả vờ buông lỏng rồi vỗ vỗ vai anh, xoay người trốn vào bụi rậm dưới gốc cây.
Anh ta lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, vốn muốn hút hai hơi làm dịu tâm trạng phiền muộn và đau đớn, nhưng không ngờ thuốc lá bị dính nước, xẹp lép mất cả hình dạng.
Ban đầu Kỷ Viêm chỉ đích danh tên một giáo viên, bảo anh ta đi điều tra, anh ta cũng rất bực mình. Kết quả không tra không biết, cái tên giáo viên gầy nhom yếu ớt kia, vậy mà lại có một quá khứ không muốn ai biết đến.
Mấy năm trước vợ cũ của hắn bị phanh thây một cách tàn nhẫn, đến nay vẫn không tìm thấy phần đầu, dấu vân tay của người quá cố đã được xử lý đặc biệt, tạo ra cản trở lớn trong công tác điều tra.
Nghi phạm lớn nhất trong vụ án đó là gã họ Lục, vì không có đủ chứng cứ nên thành công được thả ra ngoài, sau đó định cư ở Diêm Thành, nhậm chức giáo viên của một trường tiểu học ở trung tâm thành phố.
Có bước đột phá, tra án cũng có phương hướng cụ thể. Cảnh sát tiến hành các cuộc điều tra thăm hỏi có chủ đích, trong lời khai của đa số các hộ hàng xóm, người này ăn ở hiền lành, thích sống đơn độc một mình.
Có vài lần, người đi nhặt rác gặp được một người đàn ông kỳ lạ ở con đường hẻo lánh. Dì lao công ở trường học cũng nhìn thấy hắn theo đuôi hoặc rình rập giáo viên nữ, sau khi so sánh với bức ảnh thì xác định chính là nghi phạm.
Chờ đến khi anh ta tập hợp tài liệu báo cho Kỷ Viêm biết, khuôn mặt người đàn ông lập tức thay đổi, không may lúc gọi điện thoại đến thì đã chậm một bước.
Hơn nữa điều tra cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, không ngờ rằng nghi phạm có tận hai chỗ trọ ở Diêm Thành, vất vả lắm mới tra ra được nơi này. Một nơi cộng đồng tái định cư xa xôi, cùng với tên chủ hộ.
Lãng phí thời gian quý báu, đối với Kỷ Viêm mà nói, từng giây từng phút đều là dày vò.
Hà Lan ngẩng đầu nhìn hơi nước vờn quanh ở cửa sổ trên tầng sáu, cau mày lắc đầu.
Nếu như cô gái ở trên kia mà thật sự xảy ra chuyện gì, Kỷ Viêm vốn dĩ đã âm thầm gánh chịu mọi thứ trên lưng, cuộc sống sau này, anh còn có thể tươi cười nói chuyện được nữa không?
Căn phòng ẩm ướt, u ám đến mức khiến răng hàm người khác run cầm cập. Thứ khiến người ta tuyệt vọng hơn so với sự khó chịu về cơ thể là nỗi sợ hãi sâu nhất trong đáy lòng con người. Nó xé rách máu thịt, từng chút từng chút, gặm nhấm tinh thần chiến đấu cuối cùng của bạn.
Giang Miểu đang đến tháng nên vốn rất yếu ớt vô lực, lại rơi vào hoàn cảnh này thật sự là cả thể xác lẫn tinh thần đã sức cùng lực kiệt.
Ánh mắt cô trống rỗng, nằm trên giường như một con rối mặc người ta xâu xé.
Hoặc là khi con người rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không ai giúp đỡ, đôi lúc sẽ xuất hiện hiện tượng sóng não cấp tốc chảy ngược. Cô có thể cảm nhận được máu nguội lạnh va chạm mãnh liệt với làn da.
Lúc con dao sắc nhọn không nhanh không chậm xẹt qua vạt áo trước, ma sát với lông tơ, sâu thẳm đôi mắt của hắn bừng cháy lên ánh nhìn gian tà, khát vọng của hắn đối với cô, không chút che đậy hoàn toàn lồ lộ mồn một ra như thế.
Lưỡi dao lạnh như băng áp vào giữa ngực cô, như nhẹ nhàng gảy lên một cái, hai bầu sữa dịu dàng mà anh ta hằng mong ước lúc này đã hiện ra trước mắt.
Giang Miểu đè nén hơi thở, giọng nói nhẹ nhàng, hơi lộ ra tiếc nuối: “Mới như vậy mà đã thỏa mãn rồi sao?”
Người đàn ông sửng sốt, dừng lại động tác: “Gì cơ?”
Cô cụp mắt, nhìn về phía nơi tư mật sắp sửa thất thủ, nhẹ nhàng cười: “Thầy nói thầy yêu tôi, nhưng đến cả tôi thích gì thầy cũng không biết, cái mà thầy gọi là tình yêu, có phải rất nực cười không?”
Hắn không đoán được cô muốn chơi trò gì, nhưng con mồi phản kháng có thể dễ dàng khơi dậy tính chiếm hữu trong xương cốt con người. Hắn nở nụ cười, đặt con dao xuống mép bàn bên cạnh, bàn tay gầy nhom xoa xoa lên vùng bụng trần của cô, thô tục tiến lên từng chút từng chút.
“Vậy cô nói cho tôi biết, trên cơ thể cô chỗ nào là mẫn cảm nhất? Tôi chắc chắn sẽ khắc sâu trong lòng, hết mực yêu chiều cô.”
Giang Miểu miễn cưỡng kiềm cơn buồn nôn dữ dội trong bụng, khóe môi câu lên một nụ cười quyến rũ: “Cái này phải nói thì thầm…”
Người có bệnh đa nghi nặng rất khó lừa gạt, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không nhúc nhích chút nào.
Giang Miểu lắc hai tay bị trói chặt của mình: “Tôi trốn không thoát được, thay vì bị động tiếp nhận, chi bằng tôi lựa chọn cách chấp nhận số mệnh, tôi tin rằng thầy sẽ không làm thương tổn tôi.”
Lục Ôn sâu hiểm khó lường nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thuần lương vô hại, một đôi mắt nhu tình như nước, xuân tình phơi phới, một lúc lâu sau hắn mới nhe răng cười: “Tôi thích phụ nữ thông minh.”
Hắn chậm rãi di chuyển vị trí, giống như thiếu niên mới biết yêu mà nghiêng đầu tới, lỗ tai dán lên bên môi cô.
Hơi thở ấm nóng của người phụ nữ cọ xát vào vành tai hắn, nhẹ nhàng thổi khí: “Chưa đủ gần…”
Hắn cười tiến lại gần hơn, ánh mắt Giang Miểu chợt nổi lên gian ác, bỗng há to miệng hung ác cắn mạnh vào tai hắn, chưa được vài giây, dòng máu đỏ chậm rãi chảy ra khỏi kẽ răng cô.
Hắn ta hét lên trong đau đớn, Giang Miểu thả lỏng miệng, cơ thể người đàn ông vô thức ngửa ra sau. Chưa kịp làm ra động tác phản ứng tiếp theo, Giang Miểu đã thấy chết không sờn cầm con dao trên bàn, sức lực của hai tay bị trói không hề nhỏ, nín thở một hơi, con dao sắc nhọn thẳng tắp cắm vào ngực hắn ta.
Lục Ôn vẻ mặt không thể tin nổi nhìn con dao trước ngực mình, trở tay tát một cái. Cô vốn đã hao hết sức lực từ lâu, ngã khuỵu xuống giường.
Gương mặt hắn ta trắng bệch, mồ hôi đằng sau lưng trong phút chốc thấm ướt cả cơ thể, bàn tay mạnh mẽ chống lên cạnh bàn trở nên xụi lơ. Hắn ta hung tợn nhìn cô, ánh mắt ấy, thật giống như muốn xé xác cô ra thành từng mảnh.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, dao chệch vài cm, không đủ trí mạng, nhưng kết cục của mất máu quá nhiều vẫn không sống nổi.
Chết cũng không hề đáng sợ, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, hắn ta cũng đã không có dự định sống sót ra ngoài.
Giang Miểu đã kịp tỉnh táo lại, thừa dịp hắn ta xụi lơ, lung lay lắc lư đứng lên từ trên giường, phi nhanh ra phía cửa lớn, nhưng ai ngờ cửa đã bị khóa chặt, cô tuyệt vọng đến mức sắp bật khóc. Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, cô quay đầu lại, ăn một loạt cái tát bỏng rát.
Hắn ta nắm mái tóc dài của cô kéo về phía chiếc giường, lúc cô vùng vẫy đã vô tình đá đổ thùng xăng, khiến cho đầy mặt đất đều ướt đẫm xăng dầu, chỉ cần châm một ngọn lửa nhỏ, giây tiếp theo thôi sẽ vùi thân nơi biển lửa.
Giang Miểu bị người kia hung hăng ném lên giường, hắn ta dùng một tay bóp cổ cô, điên cuồng tát tới tấp vào mặt cô. Cô bị hắn ta đánh tới mức suýt chút nữa hôn mê, đôi mắt cô đã nửa mở nửa nhắm, cô thấy hắn ta nghiến răng rút con dao từ trước ngực ra, giơ lên cao, mạnh bạo muốn đâm cô.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, đã không còn sức để sợ hãi nữa rồi.
“Rầm.”
Một tiếng vang kịch liệt, tựa như tiếng cửa sổ thủy tinh bị đập vỡ.
Sau đó cô mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau, có người đau đớn kêu rên, nặng nề rơi xuống đất, tiếp đó cô được một cơ thể ấm áp bao lấy.
“Miểu Miểu… Miểu Miểu… Tỉnh lại đi em…”
Giang Miểu khó khăn mở mắt ra, gương mặt sưng đỏ như máu, mơ hồ thấy rõ mặt của người đàn ông, mũi cô dâng lên chua xót, không còn nói được gì nữa, trực tiếp tủi thân rơi nước mắt.
Trái tim Kỷ Viêm đau đớn đến hỏng mất rồi, im lặng nhìn bộ dáng quần áo xốc xếch của cô. Toàn thân cô như bị ngâm trong băng lạnh, phần dưới đến tháng đã bắt đầu rỉ máu tươi. Anh không thể nào tưởng tượng được trong khoảng thời gian này cô đã phải chịu đựng ngược đãi như thế nào.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, siết chặt cái ôm, cuộn trọn cả thế giới của mình vào lòng, vành mắt đều đã đỏ cả lên.
“Anh tới muộn rồi, xin lỗi…”
Đây là lần đầu tiên Giang Miểu nhìn thấy bộ dạng của anh khi mặc đồ lính cứu hỏa, thật đẹp, cực kỳ giống anh hùng tới cứu vớt cô.
Đầu ngón tay lạnh lẽo xoa xoa mặt anh, hơi thở yếu ớt.
“Kỷ Viêm, em không để hắn ta chạm vào em, có chết cũng không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.