Gió chiều thổi tung làn váy trắng của cô, tỏa sáng dưới ánh mặt trời cam nhạt.
Cô gái nhỏ đang đang bối rối không biết làm sao.
Người đàn ông thì đứng thẳng, bình tĩnh và hờ hững. Anh thấp giọng nói: “Bọn nhỏ là học sinh của cô à?”
Giang Miểu sững sờ gật đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt anh lướt qua mặt cô, giọng nói lạnh nhạt như đang nói chuyện với người dưng: “Phiền cô sau này trông chừng kỹ hơn, đừng để bọn nhỏ chạy lung tung. Chức trách của bộ đội không bao gồm chơi đùa với trẻ em.”
Vì biết mình không làm tròn trách nhiệm nên cô chỉ cúi đầu, yên lặng tiếp nhận lời nhắc nhở của anh.
Tuy hơi khó chịu vì sự lạnh lùng của anh, nhưng cô cũng hiểu rõ, hai người chỉ như bèo nước gặp nhau. Hơn nữa, sau khi gây ra chuyện xấu hổ lần đó, anh không nhận ra cô cũng là chuyện hợp lý. Ấy vậy mà, cô còn cảm thấy khó chịu cái gì đây chứ.
Nghĩ đến đây, cảm xúc mờ mịt trong mắt Giang Miểu cũng sáng tỏ. Cô ngẩng đầu đối mặt với anh rồi mỉm cười, xin lỗi: “Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”
Người đàn ông cứng ngắc xua tay, ý bảo không để bụng.
Hai cậu bé thông minh ý thức được mình lại gây rắc rối khiến cô giáo bị người ta nói vậy. Vì thế cả hai ủ rũ chạy về bên người Giang Miểu.
Giang Miểu vừa bực vừa buồn cười. Cô trừng mắt, hai đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn. Cô vốn dĩ không tức giận gì cả, chỉ muốn hù dọa một chút thôi, sau đó mỗi tay dắt một đứa, xoay người hấp tấp rời đi.
Kỷ Viêm nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng cô chạy trốn ở tiệm lẩu, khóe môi khẽ cong lên như đang cười.
Đúng thật là giáo viên tiểu học.
Lúc quay đầu lại, thứ chào đón anh chính là ý cười sâu xa của cả đám. Giang Mục cầm đầu hóng chuyện, không ngại thêm chuyện, lớn tiếng hô to: “Báo cáo.”
“Nói.”
Giang Mục híp mắt: “Cô giáo kia quay đầu lại nhìn anh.”
Đội trưởng Kỷ xoay người theo phản xạ. Sân thể dục rộng lớn lại trống rỗng, bóng người nào đó đã biến mất từ lâu. Biết mình đã bị lừa, Kỷ Viêm lúng túng đỡ vành nón, hung hăng đạp Giang Mục một cái: “Nói nhiều!”
Cậu ta ôm chỗ đau hít mạnh, mọi người phối hợp cười nghiêng ngả. Thậm chí Lộc Bạch còn vỗ tay, cười trên sự đau khổ của người khác.
Người đàn ông bỗng nâng cao giọng nói: “Tất cả tập hợp.”
Đội ngũ ban nãy còn ngã trái ngã phải lập tức xếp thành một hàng thẳng. Đội trưởng Kỷ không nhanh không chậm nói: “Hít đất 300 cái, ngay lập tức bắt đầu đếm.”
Mọi người kêu rên, nhao nhao nằm xuống, nhấp nhô cao thấp không đồng nhất, miễn cưỡng đếm. Mùa hè nóng bức, sau khi hít được gần 200 cái, Lộc Bạch thể lực hơi kém đã cắn răng nghiến lợi, há miệng chửi mắng: “Cậu không nói không ai bảo cậu chết đâu!”
Giang Mục thở hổn hển, mồ hôi to như hạt đậu chảy ra: “Tớ dám cá, đội trưởng bị tớ nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận.”
Kỷ Viêm chẳng biết từ khi nào đã đi đến cạnh cậu ta, cất giọng nói: “Giang Mục.”
“Có!”
“Cậu hít thêm 200 cái.”
Giang Mục buồn bực không phục: “Tại sao chứ?”
Kỷ Viêm mỉm cười: “Tôi, thẹn quá hóa giận.”
Giang Mục: “…”
Lộc Bạch cười ngặt nghẽo, ha ha ha ha, đáng!
Giang Miểu không biết mình trở về văn phòng bằng cách nào, chỉ cảm thấy bàn chân nhẹ bẫng như hồn ma đi lang thang. Chờ đến lúc suy nghĩ quay về, cô đã ngồi yên trước bàn làm việc được mười phút.
Giáo viên toán ở bàn bên cứ lén nhìn cô. Anh ta thấy cô mất hồn mất vía, nghĩ là do trưởng khoa nói nặng lời, nên người chưa từng trải như cô còn chưa tiếp thu ngay được.
Người đàn ông kéo ghế lại gần, ôn tồn khuyên bảo: “Chuyện lúc trưa ấy, cô đừng tự tạo áp lực lớn cho bản thân. Tính tình của trưởng khoa Vu vốn là trong nóng ngoài lạnh, cũng không cố ý nhắm vào cô đâu.”
Nghe thế, Giang Miểu cảm thấy mờ mịt. Phải đến tận một lúc sau cô mới hiểu ra, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn thầy Lục.”
Thấy cô đã khôi phục bình thường, Lục Ôn yên tâm trở lại chỗ ngồi. Anh ta lục lọi ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm được mấy ổ bánh mì trứng lòng đỏ. Anh ta dịu dàng cười: “Trưa nay cô còn chưa ăn gì. Tôi có chút đồ ăn vặt, cô ăn lót dạ đi, coi chừng bị tụt huyết áp đấy.”
Cô lễ phép nói cảm ơn, đang do dự không biết có nên nhận hay không. Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp, cơ thể ưỡn ẹo vội bước vào văn phòng, ánh mắt lướt thẳng qua Lục Ôn, sau đó bước vòng đến trước bàn làm việc của Giang Miểu.
“Nghe nói cậu bị chó già Vu xả lên đầu à?”
Giang Miểu mím môi: “Chuyện nhỏ thôi mà, không sao đâu.”
Lý Thần duỗi tay, ngắm nghía bộ móng xinh đẹp mới làm: “Cậu cũng không cẩn thận gì cả. Ông ta là người ăn thịt không nhả xương, tóm được cậu là nhân cơ hội xả chứng thời kỳ mãn kinh không có chỗ phát tiết liền đó.”
“Cậu nói nhỏ chút.” Cô cẩn thận nhìn quanh, còn lo hơn cả người nói.
“Sợ gì chứ?”
Lý Thần lơ đễnh, khảy khảy lông mi dài cong vút, khinh miệt nói: “Dù tớ có nói trước mặt, ổng cũng chẳng dám làm gì tớ. Ở trường này, ông ta dám cáo mượn oai hùm, nhưng trước mặt ba tớ chỉ là một con chó mà thôi.”
Giang Miểu không còn gì để nói, cúi thấp đầu, nhập vai đà điểu, mong mọi người bỏ qua sự tồn tại của cô.
Thầy Lục thấy bầu không khí không ổn, giả vờ cầm ly nước đi pha trà.
Lý Thần chưa bao giờ có thiện cảm với thầy Lục hướng nội lại hay thẹn thùng kia. Cô ấy đã lải nhải với Giang Miểu không biết bao nhiêu lần, nhắc nhở cô bớt tiếp xúc với người này. Nhìn cái người đeo kính kia là cô ấy đã cảm thấy người này trong ngoài không đồng nhất, phi gian tức đạo (*) rồi.
(*) Phi gian tức đạo: không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Thật ra, quen nhau lâu rồi, Giang Miểu cũng hiểu tính tình của cô ấy. Ngoài việc hơi kiêu ngạo và độc miệng ra thì tóm lại cô ấy cũng không phải người xấu, sau khi tiếp xúc nhiều còn có thể gọi là bạn tám chuyện.
Ngoài cửa sổ vang lên từng đợt khẩu hiệu đều đều có lực, Lý Thần vặn eo bước đến cửa, không biết đã nhìn thấy gì mà hai mắt cô ấy sáng lên, hai tay chống cằm nhìn chăm chú.
Giang Miểu hỏi: “Cậu nhìn gì đó?”
Lý Thần lắc đầu tiếc nuối, nhẹ giọng cảm thán: “Chẳng trách người ta đều nói người đẹp trai bây giờ đều cống hiến cho tổ quốc hết rồi. Cô nhìn lính bây giờ đi, ai cũng sáng sủa bảnh trai, dù họ đang mặc quần áo nhưng tớ vẫn có thể tưởng tượng ra được những đường cong cơ bắp trên cơ thể họ, còn có toả ra hormone mạnh mẽ nữa chứ.”
Theo tầm mắt cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện với sân thể dục, Giang Miểu thấy đội lính cứu hỏa mình vừa gặp lúc nãy. Bây giờ, bọn họ đang thực hiện bài luyện tập hằng ngày.
Cô thấy Lý Thần cười si mê, ngu ngơ hỏi: “Không phải cậu có bạn trai rồi à?”
Lý Thần bật cười: “Đây gọi là thưởng thức đó hiểu không? Đến kết hôn còn có thể ly hôn kia mà, yêu là gì chứ, chỉ là một câu nói thôi.”
Cô mỉm cười sờ đầu Giang Miểu, diễn vai chị đại tâm lý: “Ở thế kỷ này, đàn ông tốt đều đã tuyệt chủng cả rồi, chỉ còn lại một đám rác rưởi trong đầu chứa toàn những thứ 18+ mà thôi. Tin ai chứ đừng tin đàn ông.”
Giang Miểu rụt cổ, tỏ vẻ khó hiểu: “Cậu chỉ lớn hơn tớ hai tháng thôi mà, sao lại có nhiều suy tư thế?”
“14 tuổi tớ đã bắt đầu yêu đương rồi, đến giờ đã nhớ không rõ, đếm không hết.”
Lý Thần duyên dáng xoay người, xõa mái tóc dài của mình: “Kinh nghiệm rút ra từ bản thân đấy, đây là thật lòng, tin hay không tùy cậu.”
Nói xong, cô nhìn đôi giày cao gót trên chân Giang Miểu, cau mày khó chịu: “Vẫn là cậu thông minh, đã chuẩn bị trước cho trận chiến. Tớ tính sai rồi, nếu không thì… hôm nay sẽ có một màn nóng bỏng lắm đấy.”
Cô ghé vào tai Giang Miểu, giọng đầy quyến rũ: “Sĩ quan kia, ở trên giường chắc là rất nhiệt tình đó.”