Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 124:




Editor: Shmily
- -------------------
Honey???
Tiễn Ý Ý đứng ở đó sững sờ mười giây.
Này là cái gì đây, cô còn chưa có gọi Lương Quyết Thành là "honey" bao giờ, loại xưng hô thân mật như vậy, Tiễn Ý Ý còn chưa bao giờ nghĩ tới nữa là. Hôm nay lại từ miệng của một đứa bé nghe được những lời này, lại còn gọi Lương Quyết Thành nữa chứ?
Còn có, bạn học nhỏ này có phải ôm nhầm người rồi hay không?
Lương Quyết Thành cũng phát ngốc một lát, động đậy một cái đem cậu bạn này đẩy ra.
Bạn học nhỏ mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt ủy khuất, gắt gao ôm lấy cánh tay Lương Quyết Thành không buông.
"Honey, chúng ta còn chưa từng gặp mặt nhau, anh để em nhìn kỹ anh một chút đi."
Lương Quyết Thành cau chặt mày, cả mặt đều lộ vẻ không thoải mái.
"Cậu là ai?"
Anh căn bản không quan đứa nhóc này.
Vừa nghe thanh âm nói chuyện của đối phương là anh đã biết cậu ta không phải người Hải thị rồi, điệu bộ trong giọng nói cũng không giống.
Một đứa nhóc tới từ nơi khác lại xông lên dính chặt lấy mình như vậy. Lương Quyết Thành từ trước đến nay chưa từng đối phó qua loại hình này.
Người mà mình chưa thấy qua bao giờ tự dưng lại lao đến ôm ấp thân mật như vậy, Lương Quyết Thành có chút hoài nghi bản thân mình.
"Em là Tư Nguyên." Lương Tư Nguyên vẫn gắt gao ôm Lương Quyết Thành, cười tủm tỉm, tay còn lại chỉ chỉ chính mình, "Em là Lương Tư Nguyên nha."
Lương Quyết Thành đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại.
Lương...
Tiễn Ý Ý cũng hít một hơi.
Lương?
Chờ đã, đây không phải... là người của Lương gia chứ?
Tiễn Ý Ý lập tức đánh giá cậu nhóc này.
Không biết có phải là do cậu ta nói như vậy hay không mà bây giờ cô nhìn lại đứa nhóc này, thấy thế nào cũng hơi giông giống Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành do dự nửa ngày, cuối cùng là nhẹ nhàng giãy ra khỏi cánh tay của Lương Tư Nguyên.
"Cậu họ... Lương?"
Lương Quyết Thành có một suy nghĩ, không biết có đúng hay không.
Nếu như là thật, vậy thì so với những chuyện trong nhà mà anh nghe được lại không giống nhau một chút nào.
Nói không chừng bọn họ cũng không biết chuyện năm đó.
"Đương nhiên rồi, em không họ Lương thì họ gì?"
Lương Tư Nguyên hất cao lồng ngực lên: "Em cùng họ với anh mà!"
"Em hẳn là em họ của anh đó."
Tiễn Ý Ý nghĩ nghĩ.
"Em trai nhỏ, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát rồi trò chuyện có được không?"
"Được ạ."
Em trai nhỏ rất dễ nói chuyện, sảng khoái gật đầu: "Nghe chị dâu tất."
Tiễn Ý Ý: "..." Tiểu quỷ.
Chuyện này phát sinh quá bất ngờ, Tiễn Ý Ý liền dẫn người đến một quán cafe gần đó.
Lúc này ở đây không có người nào, học sinh tan học về hết, hiện giờ cũng không phải lúc cao điểm, ở trong này cũng chỉ có bàn của bọn họ.
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành ngồi cùng nhau ở một bên, bạn học nhỏ mặc đồng phục thì ngồi ở đối diện, ôm balo nhu thuận để hai tay lên đầu gối, hai mắt hơi chớp chớp nhìn chằm chằm Lương Quyết Thành.
"Lương Tư Nguyên đúng không? Có thể hỏi một chút, sao em tìm được tới chỗ này vậy?"
Lương Tư Nguyên thu hồi ánh mắt, gật gật đầu với Tiễn Ý Ý, ngoan ngoãn trả lời.
"Em nhìn thấy trên tin tức của Hải thị, trong đó có nói tới một người phụ nữ họ Lương."
"Người họ Lương rất ít, lại còn không chênh lệch tuổi tác với cô nhỏ mất tích nhiều năm của em cho lắm. Cho nên em mới nghĩ là có thể là cô ấy hay không, vậy nên tới đây nhìn một chút. Em vừa thấy anh họ liền biết, đây chắc chắn là anh họ có cùng máu mủ với em, quan hệ máu mủ em nhìn một chút liền nhận ra ngay, chuẩn không cần chỉnh!" Cậu ta còn rất kiêu ngạo.
Này thật đúng là tình cờ mà.
Tiễn Ý Ý nhìn tiểu tử này có vài nét tương tự với Lương Quyết Thành, thế nhưng vẫn không thể xác định.
Chung quy lại thì đây cũng không phải việc nhỏ gì, nếu nghĩ sai hướng thì chẳng phải sẽ khiến người ta đang cao hứng sẽ bị hụt hẫng sao.
Tiễn Ý Ý dụ dỗ Lương Tư Nguyên nói nhiều hơn một chút.
Lương Tư Nguyên cũng không có ý tứ giấu diến, chuyện gì cậu ta cũng nói.
Lương Tư Nguyên đến từ Tô thị.
Lương gia ở Tô thị có chút danh tiếng, chủ yếu là bởi vì ông nội Lương Tư Nguyên là họa sĩ nổi danh ở đó, Lương gia của bọn họ là thế gia đại thư hương, rất được nhiều người tôn kính. Trong nhà cậu ta hiện nay có ông nội, bà nội, có cha mẹ, có chú hai, thím hai, còn có tiểu thúc. Trong nhà còn có một anh trai và hai đứa em, một trai một gái.
Cậu ta nói gia đình mình còn có một người cô nhỏ mất tích nhiều năm, tên là Lương Hoài Âm.
Lúc nói tới đây, cơ bản đã xác định được cậu nhóc này chính là người nhà mẹ đẻ của mẹ Lương rồi.
"Khi còn rất nhỏ em liền biết mình còn một người cô nữa. Ông bà nội em vô cùng thương cô ấy, trong nhà vẫn còn giữ lại phòng ở của cô, tất cả đồ đạc của cô nhỏ nhiều năm như vậy đều được cất giữ cẩn thận, chờ ngày cô trở về. Nhưng em nghe nói, hình như cô nhỏ vì người khác mà nói không cần người trong nhà nữa, cha em uống rượu, có đôi khi sẽ mắng hai câu, nói cô nhỏ ngốc, cũng không biết là bị ai lừa gạt. Cha em đi tìm cô ấy nhiều năm thế nhưng lại tìm không thấy. Lâu như vậy rồi, trong nhà cũng không ai đi tìm cô nhỏ nữa."
Lương Tư Nguyên biết được cái gì đều nói hết: "Ông bà nội em cũng lớn tuổi rồi, mà hai người họ nhớ thương nhiều nhất chính là cô nhỏ."
"Lúc em đọc được bài viết kia, em nghĩ là liệu có phải cô nhỏ hay không. Kỳ thật thì em cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, chung quy lại thì cũng đã nhiều năm như vậy. Thế nhưng em lại có suy nghĩ, biết đâu lại là cô ấy thật thì sao. Vậy nên em mới tới đây."
Lương Tư Nguyên bưng mặt nói: "Anh họ, em vừa thấy anh em liền biết mình đoán đúng rồi, vừa nhìn liền thấy anh chính là người nhà của em mà."
Lương Quyết Thành vẫn trầm mặc.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, anh thậm chí còn không biết có nên tin hay không, nếu như là hiểu lầm thì sao?
"Còn chuyện gì khác nữa không, chuyện trong nhà."
Lương Quyết Thành đối với nhà ngoại của mình không quen không biết. Chỉ biết là mỗi lần nhắc tới nhà ông bà ngoại là tinh thần mẹ Lương sẽ mất khống chế.
Bà vẫn luôn nhớ nhà, vẫn luôn muốn trở về, thế nhưng là do đủ loại nguyên nhân cho nên cuối cùng vẫn chỉ có thể một mình phiêu bạt bên ngoài, đè nặng nỗi nhớ đối với những người trong nhà lại.
Lương Quyết Thành đối với ông bà ngoại của mình cũng có ấn tượng. Chính là mỗi lần mẹ Lương liên tục lải nhải một vài câu.
Anh biết mình còn có một người cậu, chính là người đại diện cho người nhà họ Lương tới nhắn, nói Lương gia không cần Lương Hoài Âm nữa.
Mỗi lần nghĩ tới cái này, mẹ Lương đều hết sức thống khổ.
Thế nhưng Lương Tư Nguyên lại nói, người trong nhà luôn luôn nhớ tới mẹ Lương.
Hai cái cách nói hoàn toàn trái ngược này, tất nhiên sẽ có một cái là giả.
Nếu Lương Tư Nguyên này thật sự là người nhà mẹ đẻ của mẹ Lương thì đại khái điều cậu ta nói sẽ là thật. Chung quy lại thì vẫn là người thân có quan hệ máu mủ, nếu như bọn họ nhớ mẹ Lương chỉ là giả thì cậu ta lớn như thế này rồi, chắc chắn có thể nhìn ra.
Vừa nghĩ đến lúc trước mẹ mình bởi vì lời nói dối này mà suýt chút nữa tự sát, Lương Quyết Thành liền không áp chế được sự tức giận.
Tiễn Ý Ý nắm lấy mu bàn tay của anh.
Cô có chút lo lắng.
Chuyện của Lương gia nghe qua còn có chút phức tạp.
Ánh mắt Lương Quyết Thành rơi vào tay Tiễn Ý Ý đặt trên mu bàn tay mình, anh hít sâu một hơi, lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
May mắn là còn có cô bên cạnh anh.
"Những chuyện khác sao... Em còn có một người anh trai nữa. Lúc cô nhỏ đi lạc, anh hai em đã hai tuổi rồi, cô nhỏ hẳn là sẽ có ấn tượng. A, em còn có tiểu thúc nữa, sau khi cô nhỏ đi lạc thì tám tháng sau chú ấy được sinh ra, năm nay 19 tuổi, đã lên thủ đô học đại học rồi. Còn có một đứa em trai và một cô em gái, em trai của em là con của chú hai, em gái cũng vậy."
Lương Tư Nguyên hơi do dự.
"Em cũng không biết là cô nhỏ có nhắc tới với anh không, chú hai của em, không quá thích cô ấy thì phải."
Trong lòng Lương Quyết Thành đã hiểu được vài phần.
Nói như vậy thì năm đó người nói những lời kia chính là chú hai của Lương Tư Nguyên.
Năm nay Lương Tư Nguyên 14 tuổi, so với Lương Nguyệt Ninh còn nhỏ hơn, bất quá vì học nhảy lớp cho nên cậu ta học cùng cấp với Lương Nguyệt Ninh.
Lương Tư Nguyên rất kích động, nói là muốn đi gặp cô nhỏ của mình.
"Em muốn đi gặp cô nhỏ, cô nhỏ chắc chắn cũng muốn gặp em."
"Trước khoan đã."
Lương Quyết Thành rất lạnh nhạt: "Lúc cậu tới có nói với người trong nhà hay không?"
Trên mặt Lương Tư Nguyên hơi do dự: "... Không ạ."
Lương Quyết Thành lập tức nói ra: "Gọi điện về cho người nhà."
Một đứa nhóc 14 tuổi tan học xong không về nhà mà trốn học đi tới nơi khác, nếu trong nhà biết, khẳng định sẽ rất lo lắng.
Lương Tư Nguyên ngược lại là một đứa nhỏ rất nghe lời, cậu ta lấy điện thoại ra, mở máy lên.
Lúc này Lương Quyết Thành mới phát hiện, có thể là vì tránh để cho người trong nhà tìm mình cho nên cậu ta đã tắt máy.
... Tiểu quỷ ranh ma.
Lương Tư Nguyên vừa khởi động máy, chuông di động liền vang lên.
Vẻ mặt cậu ta chột dạ, cầm di động nửa ngày không dám nhận.
Cuối cùng là vừa nhắm mắt vừa ấn nhận.
"Alo, cha..."
Lương Tư Nguyên không để cho đối phương có cơ hội nói chuyện, nhanh chóng tuôn ra một tràng: "Con đi tìm con trai của cô nhỏ, anh họ con, bọn con sắp đi gặp cô ấy rồi!"
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu.
"Tư Nguyên, đây không phải chuyện có thể đùa. Dù con có gây ra cái họa gì thì trong nhà cũng sẽ không đánh con, đừng đem cô nhỏ ra nói đùa."
"Con không đùa, là thật mà." Lương Tư Nguyên trực tiếp ấn loa ngoài, "Cha, anh họ đang ở cạnh con này, cha nói với anh ấy một câu là biết rồi."
Lương Quyết Thành ngồi thẳng lưng.
Tiễn Ý Ý nắm tay anh, có thể rõ ràng cảm nhận được anh đang khẩn trương.
Cô cũng không tự chủ được khẩn trương theo, nhịp tim của cô còn hơi rối loạn.
Chẳng lẽ nói, bọn họ thật sự có thể tìm được nhà mẹ đẻ của mẹ Lương sao?
Bên kia điện thoại trầm mặc mồi hồi lâu.
"... Alo?"
Cổ họng Lương Quyết Thành có hơi khô khốc.
"... Chào ngài?"
Anh hít sâu một hơi.
Giống như có thứ gì đó ở trước mặt, chỉ cần nhẹ nhàng đi về phía trước một bước liền có thể xuyên thấu qua, nhìn thấy tất cả chân tướng.
Nhưng là thật sự... sẽ giống với câu trả lời mà anh suy nghĩ sao?
Nếu như không phải...
Anh nói từng chữ:
"Cháu tên Lương Quyết Thành, mẹ cháu tên Lương Hoài Âm, không biết ngài... có quen không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.