Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 126:




Editor: Shmily
- --------------------------
Bác cả Lương gia đi thăm mẹ Lương, Tiễn Ý Ý biết, thế nhưng cô không đi theo.
Đây là chuyện nhà Lương gia, hơn nữa lại quá riêng tư, Tiễn Ý Ý là bạn gái của Lương Quyết Thành, chỉ có thể ở bên cạnh anh hỗ trợ một chút, thế nhưng không thể trực tiếp dính líu quá sâu. Cô cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ.
Lương Quyết Thành và Lương Nguyệt Ninh đều xin nghỉ.
Tiễn Ý Ý vẫn lên lớp bình thường.
Lớp 12 đã tiến vào giai đoạn khẩn trương ôn tập, mỗi một lần thi, mỗi một lần có thành tích, đối với học sinh lớp 12 mà nói chính là một gánh nặng, hoặc là một liều thuốc an thần.
Lớp 12 cần phải học rất nhiều thứ, mọi người mỗi ngày đều chăm chỉ đọc sách, tan học cũng không về nhà, vẫn ngồi ở trong lớp hoặc trong thư viện học. Vì thế nên trường học cho phép bọn họ ở lại trường cho tới tới tự học buổi tối luôn, học xong lớp tự học buổi tối thì về nhà cũng được.
Tiễn Ý Ý cũng không nghĩ sẽ về.
Lương Quyết Thành không có ở nhà, chỗ của mẹ Lương còn bận rộn hơn, nói không chừng bọn họ cũng không có thời gian phản ứng lại cô.
Trở về nhà cũng chỉ là một căn phòng trống rỗng lạnh như băng mà thôi.
Cũng không biết là kể từ khi nào, Tiễn Ý Ý đã không còn có thói quen ở một mình nữa rồi.
Hình như là có hơi ấm của người khác ở bên cạnh, bây giờ lại trở về trạng thái một người lạnh lẽo như băng, trong lòng liền cảm thấy khó chịu hơn rất nhiều.
Hơn nữa...
Còn có Tiễn Mân Văn.
Bây giờ Diêu gia còn chưa hoàn toàn bị thu thập hết, hiện tại mới là bước đầu động thủ mà thôi, để bọn họ mất hết mặt mũi trước, sau đó lại nhúng tay làm cho họ không kịp phản ứng. Tiễn Ý Ý không hề có ý định để Diêu gia an ổn trôi quan một năm này, hơn nữa đằng sau còn có cả Diệc Văn an bài nữa.
Diêu gia sống sẽ không dễ chịu gì, Tiễn Mân Văn lại còn chủ động dán lên, tự nhiên cũng sẽ không có một ngày nào trôi qua tốt đẹp.
Tiễn Ý Ý là đang chờ tới lúc này.
Mọi chuyện rất nhanh liền sẽ kết thúc thôi, đợi sau khi kết thúc, cô sẽ hoàn toàn được yên tĩnh rồi.
Quá tốt, tự do, tùy tâm sở dục, không có chuyện gì để phiền lòn, có thể thi vào một trường đại học thật tốt, làm một ít chuyện mà mình muốn làm.
Còn có chuyện của cô và Lương Quyết Thành.
Lương gia rốt cuộc là cái dạng gì, ở trong nguyên tác không có nói qua một chữ. Có lẽ trong kịch bản chính, mẹ Lương không hề xảy ra chuyện để phải lên báo cho nên Tô thị cũng không biết tới chuyện này, cũng không có người Lương gia tìm đến, dần đến Lương Quyết Thành trong nguyên tác chưa từng gặp mặt gia đình nhà ngoại của mẹ mình một lần nào.
Nói như vậy, hẳn là còn cần cảm ơn gã trưởng phòng ban xã hội kia đã gây ra vụ ầm ĩ này?
Tiễn Ý Ý càng nghĩ càng cảm thấy mình cần đưa đến cho hắn ta một phần đại lễ để cảm tạ.
Về phần lễ vật này, tốt nhất là để cho vợ của hắn ký nhận tương đối tốt. Chung quy thì tiểu tình nhân bên ngoài của hắn cũng không ít đâu.
Hoàn hảo.
Tiễn Ý Ý không yên lòng, một ngày giải đề mà không thể tập trung nổi, vẫn đợi điện thoại vang lên.
Bên chỗ của mẹ Lương ra sao, cô đoán không được.
Chỉ là thân thể của mẹ Lương quá yếu, không thể bị kích thích một lần nữa, nếu để cảm xúc kích động lên thì đối với bọn họ không phải là một chuyện tốt gì.
Bây giờ đã là 6h chiều, học sinh ban 11 đã về một nửa, chỉ còn một nửa ở lại trong lớp ôn tập.
Tiễn Ý Ý nằm xuống bàn, tinh thần không yên.
"Ê."
Nhâm Kha ở bên trên xoay người lại gõ gõ vào bàn của cô.
"Bạn học Tiễn, cậu có phát hiện ra là mình đang lãng phí thời gian hay không?"
Nhâm Kha thở dài: "Tớ nhìn cậu cả ngày nay đều không yên lòng chuyện gì đó. Lãng phí thời gian hết cả ngày nay rồi đấy, có chuyện gì bận tâm hả? Loại phân tâm này, cậu làm gì cũng không được đâu."
Tiễn Ý Ý khép lại sách vở.
"Tớ biết."
Nhưng là có biện pháp nào đây.
Cô biết là mình không thể phân tâm, nhưng làm sao để ngưng thần được đây?
Cô ngồi ở trong lớp giải đề mà tâm lại đặt ở chỗ của mẹ Lương, chờ đợi tin tức bên kia của Lương gia truyền tới, làm cách nào cũng không thể bình tĩnh được. Như vậy thì chắc chắn là cô sẽ làm trễ nãi hiệu suất học tập, lãng phí thời gian, chẳng làm được cái gì cả.
A, chỉ có hoảng hốt với nóng nảy mà thôi.
Kỳ thật biết là không đúng thế nhưng cô lại chẳng thể chuyên tâm được.
Có một số việc mà mình chưa từng trải qua sẽ thật khó có thể xác định.
"Cậu sao vậy, mà sao hôm nay Lương ca không tới trường?" Nhâm Kha do dự một chút, "Tớ nghe nói Nguyệt Ninh cũng không tới."
Tiễn Ý Ý thu dọn đống đề thi ở trên bàn, nhét tất cả vào trong balo.
Sách của cô rất ít khi mang về nhà, cơ bản chỉ mang vì quyển vở cùng một số đề thi nhét vào cặp mà thôi.
Mấy quyển sách này đều dày như gạch, mang lên lưng còn không sợ đè chết cô sao.
Mấu chốt chính là, có mang về cũng chưa chắc đã nhìn tới.
Ít nhất thì bây giờ Tiễn Ý Ý cũng không có tâm tư đi nhìn nó.
Cô chỉnh lý lại một chút, nghĩ ngợi, cuối cùng đến đề thi cũng không mang về nữa.
Hôm nay trở về có lẽ sẽ còn phân tâm nữa, có bài thi ở bên cạnh cô cũng chẳng thể yên tĩnh mà làm được.
"Nhà bọn họ có chút việc nhỏ phải xử lý."
Cụ thể thì Tiễn Ý Ý không nói rõ.
Chuyện bây giờ cũng không có gì để nói, chờ sau khi chuyện của Lương gia sáng tỏ thì Lương Quyết Thành muốn nói tự nhiên sẽ nói mà thôi.
Đến lúc bọn họ đi tới chỗ của Lương Nguyệt Ninh, có lẽ còn có thể nhìn thấy người của Lương gia. . ngôn tình ngược
Bề ngoài của những người trong Lương gia rất giống nhau, nói không chừng tính cách cũng sẽ tương tự như thế, như vậy nói không chừng còn có thể nói chuyện thật tốt.
Nhưng cũng chưa chắc.
Chung quy lại thì đứa bé ở Lương gia, hiện tại mới chỉ thấy có một người.
Một đứa bé tốt, không chắc là mấy đứa bé kia cũng vậy.
Nhất là người kia...
Bác hai của Lương gia.
Tiễn Ý Ý không ngốc, Lương Quyết Thành đoán được thì cô cũng có thể đoán được.
Bên trong chuyện này, có lẽ bác hai của Lương gia đã trộn lẫn một ít gì đó, đến cùng là làm cái gì, ai cũng không biết rõ.
Nếu như nói mẹ Lương phải đau khổ khi cưỡng chế đè xuống nỗi nhớ đối với người thân trong gia đình, như vậy người gây ra chuyện này là ai, vô cùng quan trọng.
Đánh tan nỗi nhớ của mẹ Lương, đẩy mẹ Lương vào tình cảnh sinh không thể luyến, cũng là cơ sở tạo ra vô số bi kịch sau này của bà.
Người của Lương gia, ông bà ngoại không cần phải nói, bọn họ vẫn luôn nhớ nhung đứa con gái thất lạc nhiều năm, đương nhiên tính cách vô cùng tốt.
Còn có người bác cả này, mặc dù chỉ vội vàng thấy được một mặt của ông, thế nhưng có thể dạy dỗ ra được một đứa con trai can đảm cẩn trọng, lại ngây thơ ngay thẳng như vậy, sau khi biết được tin tức liền đi ngay tới Hải thị, tất cả đều cho thấy ông ta vô cùng yêu thương đứa em gái này của mình.
Người em út của Lương gia không có bất kì tư liệu nào, cũng không rõ con người của hắn ra sao, thậm chí hắn còn chưa từng gặp qua mẹ Lương, tạm thời không cần đề cập tới.
Như vậy thì biến số lớn nhất của Lương gia nằm ở chỗ bác hai rồi.
Tiễn Ý Ý không cảm thấy ông ta sẽ mở to mắt nhìn một màn nhận người thân thuận lợi hoàn thành.
Cho nên trong lòng cô có hơi khó chịu.
Trực tiếp tay không chạy ra khỏi lớp học.
Rời khỏi lớp xong cũng không về nhà ngay, cô khoác tay Tô Á Na đi ăn vặt từ đầu phố tới cuối phố.
Lớp 12 áp lực vô cùng lớn, sức ăn cũng lớn hơn so với trước.
Lại còn dưới hương vị đồ ăn vặt không thể cưỡng lại này, Tiễn Ý Ý với Tô Á Na đều căng hết cả bụng, ra sức ăn, so với bữa ăn chính có thể nói là lớn hơn rất nhiều.
Tối đến.
Đèn hoa đăng mở sáng trưng.
Đầu đường cuối ngõ, đèn neon chiếu sáng khắp nơi, dòng xe cộ trên đường lui tới như nước chảy.
Trong tay Tiễn Ý Ý cầm một que kem.
Thời tiết lạnh giá của mùa đông, ăn loại đồ ngọt lạnh lạnh này mới là thứ mà đám tiểu cô nương này yêu thích.
Điện thoại di động của cô rung lên.
Tiễn Ý Ý cúi đầu trượt màn hình lên.
L: Em đang ở đâu?
Tiễn Ý Ý không thể gõ chữ bằng một tay, cô trực tiếp phát tới một tin nhắn thoại.
[Em ở chỗ ngã tư ấy.]
L: Anh tới đón em.
Ánh mắt Tiễn Ý Ý cong cong.
Đơn giản từ hai câu nói này, cô không nhìn ra được tâm tình của anh như thế nào.
Tiễn Ý Ý hít sâu một hơi, cũng không tính sẽ hỏi tới chuyện cả ngày hôm nay của anh.
Tóm lại là anh có thể tìm tới cô, như vậy thì chuyện ắt hẳn đã được giải quyết.
Chỉ cần giải quyết xong, vô luận như thế nào cũng có thể khiến lòng người buông lỏng.
Như vậy là tốt rồi.
Ước chừng một lát sau, Tiễn Ý Ý đứng ở trước tiệm phở cuốn chờ được Lương Quyết Thành đến.
Anh nhìn qua rất mệt mỏi, áo khoác khoát lên cánh tay, tay kia đút túi quần, tư thế đi đường rất thong thả.
Anh ngược theo dòng người đi tới, có cảm giác giống như sắp thoát khỏi thế giới này.
Trong lòng Tiễn Ý Ý hơi giật mình, nhanh chóng chạy đến.
Lương Quyết Thành ngẩng đầu lên.
Đáy mắt anh có một loại gì đó mà Tiễn Ý Ý xem không hiểu.
"Có muốn ăn cái gì không?"
Cái gì cô cũng không hỏi, liền nắm lấy lòng bàn tay anh.
Tay anh rất lạnh.
Lương Quyết Thành miễn cưỡng cười cười với cô.
"Được."
Tiễn Ý Ý mặc áo khoác vào cho anh, gắt gao nắm lấy hai tay anh, cùng nhau bước đi.
Đồ ăn ở phố mỹ thực rất nhiều, Tiễn Ý Ý ăn không ít, trong này có không ít đồ ăn ngon, cô dựa theo khẩu vị của anh, chọn lấy một vài quán.
Trong đó có một quán ăn đặc sản Tô thị, chủ quán vừa đóng gói đưa tới, Tiễn Ý Ý chợt khựng người, đưa mắt nhìn lương Quyết Thành.
Lực chú ý của anh đều ở trên người cô.
Tiễn Ý Ý cẩn thận như thế nào, anh đều nhìn thấy hết,
Khóe miệng Lương Quyết Thành hơi cong lên.
Cô nhóc này.
Anh chủ động vươn tay ra nhận lấy, tay còn lại nắm tay Tiễn Ý Ý.
Hai người bước đi trong dòng người đông đúc, xung quanh đều là tiếng nói chuyện của những người trẻ tuổi, líu ra líu rít, tiếng người trùng lặp, trừ đương sự ra thì những người xung quanh cũng không rõ đối phương đang nói gì.
"Không cần để ý nhiều như thế."
Lương Quyết Thành nhét tay Tiễn Ý Ý vào trong túi áo khoác của mình, chậm rãi nói.
"Là nhà ngoại của mẹ anh, người tới cũng là bác cả của anh, bọn họ là thật."
Tiễn Ý Ý: "... Chúc mừng anh."
"Không có gì tốt để chúc mừng cả."
Lương Quyết Thành dừng chân.
"Ngoài tin tức tốt ra, còn có một tin xấu."
Tiễn Ý Ý hơi do dự.
"Bác hai của anh?"
"Ừ, chắc em cũng đoán được rồi."
Khóe miệng của Lương Quyết Thành có một tia cười lạnh.
"Em có biết ông ta đã làm cái gì không?"
Tiễn Ý Ý không nói.
Chuyện này không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Khẳng định là người bác hai kia của Lương gia đã tự ý làm một chút chuyện quá phận, để mẹ Lương hoàn toàn từ bó ý niệm muốn về nhà.
"Dì Lương có khỏe không?"
Tiễn Ý Ý dời đề tài.
Lương Quyết Thành gật gật đầu.
"Hình như là gặp được bác cả, gánh nặng nhiều năm trong lòng cũng được buông xuống, cho nên tinh thần tốt hơn rất nhiều."
"Ngày mai, bọn anh sẽ tới Tô thị một chuyến."
Lương Quyết Thành nắm tay Tiễn Ý Ý.
"Hẳn là sẽ phải đi vài ngày."
Tiễn Ý Ý cũng đoán được.
"Ừm, cũng phải, nhà ông bà ngoại của anh vẫn còn ở đó mà."
"Cho nên..."
Lương Quyết Thành cúi người.
"Vài ngày không gặp, hôn anh một cái có được không?"
Mặt Tiễn Ý Ý hơi đỏ lên.
Nơi này là đường cái, ngay trước mặt mọi người khẳng định là cô không dám.
"... Anh lại đây."
Tiễn Ý Ý không đành lòng cự tuyệt, giật giật tay áo của Lương Quyết Thành, cúi đầu trầm mặc đi tới bên cạnh một con hẻm gần đó.
Con hẻm này nhỏ hẹp lại lòng vòng, hai bên phần lớn là kiến trúc, trên đỉnh đầu còn mắc dây điện loằng ngoằng.
Tiễn Ý Ý nắm tay Lương Quyết Thành đi vào bên trong, hít sâu một hơi.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng đẩy.
Lưng của anh lập tức dựa vào bức tường phía sau.
Tiễn Ý Ý nhón chân lên.
Môi của cô đặt lên môi của Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý nhắm mắt lại, vừa tách ra một lát, bên hông cô đã có một lực đạo mạnh mẽ gắt gao kéo lại vào trong lòng Lương Quyết Thành.
Anh hung hăng, hoặc nói là dùng toàn bộ nhiệt huyết cùng kĩ thuật hôn môi anh học được hôn Tiễn Ý Ý.
Nụ hôn này, lại pha tạp không ít ý niệm. Lúc môi hai người dán chặt lại với nhau, tựa như tất cả ý niệm của anh đều muốn truyền đạt hết cho cô vậy.
Tiễn Ý Ý đỏ mặt, từ từ nhắm hai mắt thuận theo, ngốc ngếch đáp lại anh.
Bạn trai của cô, lại đang cầu cô an ủi.
Vậy thì an ủi nhiều một chút là được.
Dù sao... dù sao bạn trai của mình cũng khó có được khi làm nũng như thế.
"Đêm nay, anh có thể tới phòng em ngủ."
Tiễn Ý Ý chớp mắt, nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.