Editor: Shmily
Cầu vote như cầu người yêu ~
- -------------------------
Hai cô em gái tuổi vẫn còn nhỏ, khó có thể được đi cùng hai ca ca đi ra ngoài chơi, đợi hai ca ca đi đại học hết, bọn họ muốn đi chơi cũng chỉ có thể đợi người nhà có thời gian rảnh. Cho nên vì chuyện này liền nghĩ mọi cách áp bức ca ca của mình, thừa dịp trong khoảng thời gian này chơi thật đã.
Họ không đơn giản chỉ muốn ăn quán này, còn muốn đi quán bar có tiếng nữa. Thế nhưng cho dù tuổi còn chưa đủ nhưng lòng đã tràn đầy dã tâm, không đơn giản chỉ là đi quán bar có tiếng mà còn muốn đi quán bar nào có mấy tiểu ca ca biểu diễn tiết mục thoát y ấy.
Kết quả là hai người kia vẫn không xoay chuyển được hai tiểu nha đầu này.
Hành trình được quyết định là đi quán ăn trước, sau đó liền tới quán bar, còn muốn đi hai quán, một quán bar có tiếng và một quán bar biểu diễn thoát y.
Lương Quyết Thành quyết định xong, sắc mặt vẫn thúi hết chỗ nói.
Anh nhìn lên bầu trời, bây giờ mới là hoàng hôn.
Lúc này đáng lẽ ra anh phải được cùng Tiễn Ý Ý ở trong khách sạn, thảo luận một chút về chuyện cơ bắp mới đúng.
Ngày tốt cảnh đẹp, thời tiết lại dễ chịu như thế, đây còn là địa điểm dễ dàng khiến cho con người ta động tâm, nói không chừng từ cơ bắp có thể thảo luận tới phương diện khác thì sao?
Vạn nhất có thể mang đến cho anh một trải nghiệm cực kì tốt cũng nên?
Hiện tại lại phải đi bồi hai tiểu nha đầu này đi ăn hàng.
Cả một đường, Tiễn Ý Ý đều ngồi chung một chỗ với Lương Quyết Thành, nhìn thấy anh như vậy cũng không nhịn được muốn cười.
Bạn trai của cô rốt cuộc là kiểu người ngốc nghếch nào vậy, vì cái gì mà lại canh cánh trong lòng loại sự việc này, một chút tâm tư đó không thể nhịn được sao? Tốt xấu gì cô vẫn là một cô gái nha, vẫn có thể nhìn rõ ý tưởng của anh.
Ừm, bây giờ còn không phản ứng lại nữa chứ.
Tiễn Ý Ý chuyển hướng đề tài, nhắc tới chuyện lên đại học, Lương Quyết Thành rốt cuộc mới có thể dời lực chú ý đi một chút.
Năm thứ nhất của khoa chính quy không thể thuê phòng ở bên ngoài, bọn họ ít nhất phải ở trong kí túc xá một năm, tới năm thứ hai đại học liền mua một căn hộ ở gần trường, hoặc thuê một căn ở gần đó cũng được. Ba năm đại học sau đó liền có thể ở đó luôn.
Bây giờ còn chưa biết là mình có muốn học lên nghiên cứu sinh hay không, nếu như học lên nghiên cứu sinh thì thời gian ở đó cũng nhiều hơn.
Những thứ này đều là Tiễn Ý Ý dùng đến để cố ý quấy rầy suy nghĩ của Lương Quyết Thành. Kỳ thật đều là những chuyện vô cùng xa xôi, không phải là chuyện nên tính ở thời điểm hiện tại, thế nhưng Tiễn Ý Ý cảm thấy loại chuyện này nhất định có thể hấp dẫn lực chú ý của anh.
Mà đích xác chính là như thế thật.
Lương Quyết Thành thành công bị đề tài của Tiễn Ý Ý là di dời lực chú ý, suy tư hồi lâu xem nên ở như thế nào, trong trường học ra sao, về sau thi hay không thi lên nghiên cứu sinh, còn có đủ loại chuyện khác.
Anh là một người có hành động vô cùng lợi hại, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, rõ ràng chỉ là đề tài Tiễn Ý Ý dùng để dời lực chú ý của anh thôi lại khiến anh nghiêm túc đến vậy, còn gửi cho cô mấy cái bản kế hoạch.
Tới quán ăn, Tiễn Ý Ý còn đang ngồi chờ thức ăn mang lên liền thu được tin nhắn của Lương Quyết Thành, cô vừa mở ra đã lập tức trợn tròn mắt.
Bạn trai của cô có phải... quá kích động hay không?
Hai cô bé kia bình thường đều kêu gào muốn giảm béo, muốn gầy, thế nhưng đến lúc thật sự ngồi vào bàn ăn, hai tay lại xoay tròn, miệng không ngừng nhai, còn vung tay lên: "Cho thêm đĩa nữa đi ạ!"
Bốn nam sinh ăn cũng rất lợi hại, bên trong này cũng chỉ có Tiễn Ý Ý và Tô Á Na ăn được ít mà thôi.
Hải sản có tính hàn, con gái ăn nhiều không tốt cho lắm, nhất là đối với những người bụng dạ yếu, ăn nhiều sẽ khiến dạ dày không thoải mái.
Tiễn Ý Ý không ăn mấy, cô lướt tin nhắn Lương Quyết Thành gửi về kế hoạch của anh, vừa nhìn lại vừa thêm bớt một số thứ, bước đầu chuẩn bị tốt cho năm đầu tiên mình lên đại học.
Cô rất ít động đũa, thế nhưng trong bát lại không thiếu đồ ăn.
Chờ viết xong bước đầu của kế hoạch, Lương Quyết Thành liền bắt đầu đeo bao tay bóc vỏ cho Tiễn Ý Ý.
Vỏ tôm, cua đều là do Lương Quyết Thành bóc, bóc xong liền đem thịt mềm bên trong ra đặt ở trước mặt Tiễn Ý Ý.
Hai cô bé kia tự mình hưởng thụ sự thích thú khi phải tự mình bóc vỏ, chỉ có Tô Á Na mắt nhìn Tiễn Ý Ý, cúi đầu bóc cua.
"Để tôi."
Nhâm Kha xắn tay áo, nhận lấy phần càng cua bên cạnh Tô Á Na.
"Không cần."
Tô Á Na nghiêm mặt: "Không nhọc cậu bóc."
Tiễn Ý Ý vừa cắn một miếng thịt cua, liền cẩn thật ngẩng đầu.
Hai người ngồi đối diện cô... hình như còn chưa làm lành thì phải?
Này đã là lúc nào rồi...
Tiễn Ý Ý không biết khuyên như thế nào, cũng không can thiệp, chính mình cúi đầu ăn phần của mình.
"Để tôi."
"Cậu mau buông tay, tôi tự làm được."
"Để tôi giúp cậu."
"Không khiến cậu."
Tiễn Ý Ý ngẩng đầu.
Phát hiện, trên bàn trừ Tô Á Na và Nhâm Kha thì những người khác đều giống như cô, cúi đầu giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy.
"A, con tôm hùm này đúng là con tôm hùm ngon nhất mà tớ từng ăn! Sao có thể ngon như thế chứ!"
"Con cua này lớn lên thật xinh đẹp, tớ cảm thấy lên hình sẽ rất đẹp!"
"Ăn ăn ăn!"
"Được, chúng ta tiếp tục ăn!"
Ngồi chung một chỗ lâu với Nhâm Kha và Tô Á Na, mọi người cơ bản đều cảm giác được một chút không khí không đúng giữa hai người.
Ở đây ai cũng là người thông minh, thành thành thật thật không can thiệp những người yêu nhau là tố chất cơ bản, kỹ xảo giả vờ câm điếc vào giờ khắc này cũng đạt tới đỉnh cao.
Một trận ăn hải sản càn quét xong, trời đã tối.
Mà Tô Á Na với Nhâm Kha còn chưa có hòa hảo lại.
Đám người này về khách sạn đổi một thân quần áo thích hợp đi bar.
Tiễn Ý Ý còn thật sự mang theo mấy bộ phù hợp với nơi này.
Một cáo áo ba lỗ ngắn tay màu đen, một cái quần bò cạp cao, một đôi sandal màu đen, trang điểm một chút, thoạt nhìn không hề giống học sinh một chút nào.
Tô Á Na cũng ăn mặc gần gần như thế, mà hai đứa bé kia còn khoa trương hơn nhiều.
Không biết có phải là đã sớm chuẩn bị hay không mà hai đứa nó đều đội tóc giả, một đứa là tóc giả màu khói, một đứa là tóc giả màu xanh lam, trang điểm đậm, so với kỹ thuật trang điểm của Tiễn Ý Ý và Tô Á Na thì thành thục hơn rất nhiều, so với cái tuổi của hai đứa nó đúng là khác nhau một trời một vực.
Mà đồ mặc trên người thì càng thiếu vải hơn, áo hở vai dài qua mông, bên dưới để lộ ra cặp chân dài, trên mu bàn tay thậm chí còn dán mấy hình xăm màu mè.
Tiễn Ý Ý và Tô Á Na, hai "lão trung niên" nhìn thôi mà cũng thấy lạnh.
Mà hai cô gái này vừa cùng mọi người tụ họp liền bị hai ca ca đen mặt xách gáy ném về khách sạn.
"Hai anh cũng ăn mặc như thế mà!"
Hai cô em gái còn la hét linh tinh với ca ca của mình, trải qua một phen tranh đấu, cuối cùng vẫn có thể giữa lại tạo hình của chính mình.
Tôn trọng cách ăn mặc của tiểu cô nương, tuy rằng điều này làm cho Chu Tam và Tại Tiếu tràn đầy không hiểu.
"Cậu nói xem, chỉ là đi bar chơi một chút, sao hai đứa chúng nó cứ nhất định phải mặc thành như vậy?"
Tiễn Ý Ý đổi một góc độ.
"Hiện tại hai em ấy ăn mặc không giống với bình thường cũng tốt, ít nhất thì không có ai nhận ra mà."
Cái cách nói này ngay lập tức được chấp nhận.
Dù sao thì hơn kém một tuổi sở thích cũng không giống nhau nữa, hai cô bé này ăn mặc như vậy, nói không chừng là sở thích ở cái tuổi này thì sao.
Tiễn Ý Ý nhìn thấy rất quen mắt, ngay từ đầu còn chưa phát hiện ra. Thế nhưng lúc đám người chuẩn bị đi vào bar, cô đột nhiên lại nhớ tới.
Đây không phải là cách ăn mặc của mấy thiếu nữ trong truyện tranh Nhật Bản sao?
Tiễn Ý Ý khoác tay Lương Quyết Thành đi vào.
Tổng cộng có 8 người, vừa lúc có 4 nam 4 nữ, mỗi một cô gái lại có một chàng trai kèm bên cạnh, phòng cho có người gây rối tiểu cô nương.
Thời điểm này chính là lúc quán bar cuồng hoan nhất.
Ghế dài đều ngồi đầy người, các tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ đước ở quầy bar liền ném mị nhãn ra xung quanh, chờ con mồi mắc câu. Mà ở trung tâm vũ đài lúc này đang cực kì nóng bỏng.
Cô gái kia mặc váy vô cùng ngắn, uốn éo cơ thể bày ra đường cong mỹ cảm, thanh âm khàn khàn cất lên bản tình ca mập mờ.
Thực ầm ĩ.
Tiễn Ý Ý rất ít khi tới những nơi như thế này, đối với những âm thanh ở đây trừ tỏ vẻ kính nể vẫn là kính nể.
Cô gắt gao ôm lấy cánh tay Lương Quyết Thành, tranh thủ không để bị lạc mất anh.
Xung quanh có không ít nam nhân đều đưa tầm mắt quét qua đây khiến cho lòng người không thoải mái.
Ở loại địa phương này, có không ít người đều cảm thấy đây là địa điểm đi săn vô cùng tốt, không ít người giống như là cởi hết toàn bộ lớp da bên ngoài vào ban ngày, tận tình phóng thích bản năng thú tính của mình.
Những cô gái xinh đẹp, những chàng trai soái khí đều là đối tượng săn tốt nhất.
Đám người mới đến này đều chở thành mục tiêu.
Mấy cô gái đều rất xinh đẹp, nhưng người kia nhìn đẹp mắt nhất.
Mà chàng trai bên người cô cũng đồng dạng, soái đến mức khiến cho tâm người ta phải động.
Chỉ tiếc là hai người lại đang dính chặt lấy nhau.
"Anh, chưa có chỗ ngồi sao?"
Chu Tam dí trán em gái mình: "Không có."
Đến muộn quá, lại không đặt chỗ trước, chỗ ngồi ở đây đều đã đầy, bọn họ chỉ có thể đứng.
Mà người đứng cũng rất nhiều, có nơi còn chen lấn, có chỗ thì ít người hơn một chút.
Lương Quyết Thành ôm Tiễn Ý Ý vào trong ngực, vài người đều nhìn thoáng qua đây.
"Người anh em, em gái cậu cũng thật xinh đẹp nha."
Một nam nhân bưng ly rượu tới gần, đối với Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành lộ ra tươi cười.
Ánh mắt hắn nhìn Lương Quyết Thành coi như là khách khí, sau khi chào hỏi xong mới đem ánh mắt dời tới trên người Tiễn Ý Ý.
"Em gái, hai người không có chỗ ngồi sao, bên kia của bọn anh rất lớn, nếu không em cùng anh trai qua đó ngồi?"
Không đợi Tiễn Ý Ý nói chuyện, cánh tay Lương Quyết Thành đã ôm chặt cô.
"Tôi là bạn trai của cô ấy."
Nam nhân kia cười nhạo.
"Hắc, người anh em, cậu không nói chúng tôi cũng hiểu mà, mới nãy còn nghe em cậu gọi cậu xong đó. Tiểu cô nương mới tới chơi nên còn bỡ ngỡ, đem anh trai biến thành bạn trai cũng là điều nên làm. A, tôi còn mang theo em gái nữa đó, nếu như đã cùng nhau ra ngoài chơi rồi thì cùng nhau đi."
Nam nhân kia nhìn Tiễn Ý Ý.
"Em gái cậu xinh đẹp thật, đích xác là nên giữ chặt một chút. Bất quá cũng không cần nhìn quá chằm chằm a, cũng trưởng thành hết rồi. Nếu là người trưởng thành, có chút lạc thú của người trưởng thành cũng là chuyện đương nhiên."
"Người anh em, nếu không thì vậy đi, tôi đem em gái mình cho cậu, cậu đưa em gái cậu cho tôi, chúng ta tự chơi phần mình có được không? Cậu thấy thế nào?"
Ánh mắt Lương Quyết Thành rét run.
Anh ôm lấy Tiễn Ý Ý, một tay nâng cằm cô lên.
Ngay sau đó, anh khom lưng cắn một cái trên môi cô.
Nửa ngày sau mới chậm rãi buông ra, lấy ngón tay lau một tầng thủy ý trên khóe môi cô, cười như không cười nhìn nam nhân kia.
"Anh vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa?"
Nam nhân nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý.
Cô gái kia bị anh cắn một cái liền xấu hổ một cách rõ rệt, trên mặt hiện lên nét đỏ ửng, nhưng chỉ là cẩn thận kéo góc áo anh một cái, đối với việc anh đánh dấu ấn riêng lên môi mình cũng không có chút để ý.
Thì ra...
Ánh mắt nam nhân cổ quái.
"Hai anh em các người tự mình chơi đi, quấy rầy rồi."
Lương Quyết Thành: "..."
Tiễn Ý Ý: "..."
Không xong, muốn cười.