Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 173:




“Dám làm bản thân bị thương, ngươi cũng gan quá rồi.”
Tiêu Dã nói, tay trái hắn cầm bông băng, tay phải cầm thuốc bôi thảo mộc chữa lành vết thương của bà Từ vừa đưa cho ban nãy.
Mặt Liễu Nguyệt lúc này chẳng khác nào đắp mặt nạ thuốc, tuy chỉ trầy xước nhẹ phần mặt cùng với ở tay nhưng lại bị Tiêu Dã bôi cho thành xanh một mảng.
Cô bất lực nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không nghỉ ngơi có được không đấy? Ban nãy vừa sốt cao như vậy mà.”
Tiêu Dã vẫn chăm chú băng bó những phần bị thương trên tay cho cô, thuận miệng đáp lại: “Không sao, từng tí nước mưa đấy chẳng thể làm gì được ta đâu.”
Liễu Nguyệt đưa tay lên áp vào trán của hắn, ngạc nhiên nói: “Đỡ thật này.”
Tiêu Dã tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên, lấy tay cô xuống rồi nói: “Đừng nghịch, để ta băng bó cho xong đi.”
“Quần áo ẩm như này rồi mà vẫn còn mặc, lát để ta hỏi hai ông bà xem ở đây có bộ quần áo nào cho ngươi mặc tạm được không, nếu có thì nhớ ngoan ngoãn mà mặc vào đấy.” Hắn nói.
“Ngươi thì sao?” Liễu Nguyệt ở bên hỏi, “Cái áo ngươi đang mặc cũng là do lão Từ lôi trong đống quấn áo cũ ra rồi mặc cho người đấy, chứ đêm qua người ngươi ướt như chuột lột làm ta phải cởi ra bằng hết để băng bó vết thương đó.”
“Ta mặc thế này thì làm sao?” Tiêu Dã hỏi, “Mà ngươi vừa nói cái gì, cởi sạch đồ của bổn vương?”
“Nửa trên thôi.” Cô nói, “Lúc đó ngươi mềm như sợi bún ta cởi có khi còn chẳng biết nữa là…”
Tiêu Dã lườm cô: “…”1

“Cái vườn này đẹp nhỉ?” Liễu Nguyệt nói.
Sau khi băng bó xong cô đã được bà Từ đưa cho cái áo để mặc tạm, đúng theo yêu cầu của Tiêu Dã.
Còn vấn đề mua trang phục mới thì lát sau tính.
Hai người hiện đã tham quan căn nhà xong, giờ tới lượt ra ngoài vườn dạo chơi.
Tiêu Dã: “Vườn hoa cũng đẹp.”
“A Dã.” Cô bỗng gọi hắn, giọng điệu nghe mờ ám vô cùng. “Xem ta có gì này.”
Tiêu Dã nhìn cô, đáy mắt chẳng lấy chút gợn sóng.
Ngay lúc này Liễu Nguyệt lấy ra trong người một chiếc túi đựng ngân lượng, rất nhiều ngân lượng.
Hắn nhìn thấy xong khẽ nhíu mày, hỏi: “Đống này ngươi lấy ở đâu ra?”
“Của đám sơn tặc, cái đêm xảy ra bạo loạn đấy ta vô tình đi vào một căn phòng, tự dưng thấy được cái túi này đang được đặt ngay ngắn trên bàn nên tiện tay lấy luôn. Dù sao để chúng ở đấy thì đằng nào cũng bị cháy thành than, như vậy không phải quá phí phạm sao?”
“Liễu Nguyệt ngươi mà cũng biết thế nào là phí phạm tiền bạc sao?” Tiêu Dã chế giễu nói.
Hồi còn ở trong Liễu gia, hắn đã được chứng kiến việc cô coi mấy vạn lượng vàng quả thực như giấy rác. Bởi vì vốn dĩ đối với người của Liễu gia thì chừng đó cũng chẳng là gì trong mắt cả, có lẽ phải mấy vạn cái rương chứa đầy vàng như thế mới đến mức được gọi “là gì”. Đam Mỹ Cổ Đại
Liễu Nguyệt nghe hắn nói thế cũng chỉ biết tặc lưỡi đáp: “Từng này so với mấy cái rương vàng ta tiêu cho mấy việc linh tinh lúc nhỏ quả thực chẳng đáng là gì nhưng đang không có đồng nào trên túi thì đành vậy thôi.”
“Đúng rồi A Dã.” Cô nói, “Ta vừa có một ý tưởng này, hay cực.”
Tiêu Dã: “…”

“Hai đứa đã xâm nhập trái phép lại còn muốn tới kinh thành dạo chơi?” Lão Từ không giấu nổi vẻ ngạc nhiên qua các nếp nhăn trên gương mặt, nói.
Liễu Nguyệt ở bên gật đầu, nói: “Dù sao cũng đã lỡ rồi, chi bằng đi tham quan để mở mang tầm mắt một buổi rồi trở về không phải hay hơn sao.”
Bà Từ: “A Dã, cháu không ngăn muội muội của mình sao?”
Tiêu Dã lạnh mặt nói: “Cháu…không cản nổi.”
Liễu Nguyệt nom chừng rất phấn kích với ý tưởng mà bản thân vừa mới nghĩ ra ban nãy.
Dạo chơi bên nước địch, còn điều gì có thể làm trỗi dậy ham muốn vui chơi của cô như lúc này chứ.
Hắn nhìn cô, thở dài bất lực: “Thật sự không cản nổi, nếu cản muội ấy sẽ lại có cách riêng để trốn đi chơi, như vậy lại càng nguy hiểm hơn. Hai người thứ lỗi, cháu cũng phải đành đi theo trông chừng muội ấy thôi.”
Lão Từ cùng Bà Từ: “…”
“Đứa trẻ này…” Lão Từ bất lực nói, “Ham chơi hệt như ta hồi trẻ vậy.”
Liễu Nguyệt nghe vậy liền tỏ vẻ ngán ngẩm: “Chậc chậc, đấy không thể gọi là ham chơi được. Đấy phải gọi là khám phá muốn được mở mang tầm mắt.”
“Chỉ giỏi chống chế.” Tiêu Dã nói.
“Dù sao hai đứa muốn đi hay ở thì hai ông bà già này cũng không có quyền ngăn cản. Nhưng có một điều mà mấy đứa cần phải lưu ý khi muốn ra ngoài chơi.” Lão Từ nghiêm túc nói.
“Là gì vậy lão bá bá?” Cô hỏi.
“Đứa nhỏ này, chẳng chịu gọi tên ta nghiêm túc gì cả.” Lão Từ nói, “Cái cần tối thiểu đó chính là trang phục, người dân Thương Quốc rất thích nhảy, từ thời xa xưa đã thế rồi. Đến cả công chúa nước ta còn nổi tiếng múa đẹp vang danh lừng lẫy cơ mà. Chính vì thế con gái Thương Quốc cũng ăn mặc có phần thiên hướng về vũ phục hơn, tuy đã được cải tiến sao cho phù hợp với hoạt động đời sống nhưng…”
“Người đang phổ cập kiến thức trang phục cho bọn ta hay nói về những điều cần lưu ý vậy?” Liễu Nguyệt mất kiên nhẫn hỏi.
“À, thứ lỗi cho ta, bệnh người già ấy mà.” Lão Từ nói. “Thôi để lát bà ấy đưa hai ngươi ra chợ lựa đồ cho nhanh.”
“Ủa tưởng hai người đang sống ẩn?” Cô hỏi.
“Sống ẩn chứ có phải tách biệt hoàn toàn với con người đâu.” Lão Từ nói, “A Dã, từ giờ con nói đi, đừng để con nhóc này mở miệng thêm nữa, phát bực.”
Liễu Nguyệt: “…”
Tiêu Dã: “Vâng.”

Trong một khu chợ nhỏ ngoài trấn không xa lắm chỗ nhà hai ông bà Từ.
“A Dã, nhìn này.” Liễu Nguyệt vừa thay đồ xong, vén rèn lên bước ra đã gọi ngay hắn.
Tiêu Dã lúc này đã chọn được bộ đồ ưng ý đứng sẵn ở bên ngoài chờ cô. Hắn xét thấy trang phục của nam nhân Thương Quốc cũng không khác Châu Quốc là bao, vốn nghĩ của nữ nhân cũng thế cho tới khi đập vào mắt hắn là bờ vai thon gọn cùng vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn của Liễu Nguyệt cứ như vậy lộ ra trước mắt hắn.
Tiêu Dã nóng bừng con mắt, chưa để cô bước hẳn ra ngoài đã kéo Liễu Nguyệt vào lại bên trong, hỏi: “Sao lại ăn mặc thiếu vải như vậy, cái đồ ngốc này, có biết ngươi ăn mặc như thế là…là…” quá quyến rũ không?
Liễu Nguyệt tưởng Tiêu Dã chê mình, nói: “Sao vậy? Ta thấy cũng đẹp mà, còn có cả vải lụa sau đầu này.”
“Không đẹp gì hết.” Hắn đen mặt nói.
“Bà chủ, ta muốn một bộ đồ kín đáo một chút.”
“Đợi chút, kín đáo có ngay.”

“Hôm nay hai đứa mua được đồ ưng ý không?” Bà Từ hỏi.
Tiêu Dã nói: “Cũng được ạ.”
Liễu Nguyệt: “Bộ đầu rõ ràng đẹp hơn, thế mà hắn bắt cháu phải đổi lấy bộ này.”
Tiêu Dã nghe giọng điệu có phần oán thán của cô thì mặt vẫn không đổi sắc. Bà Từ ở bên thì lại cười vỗ về cô.
“Không sao, bộ đồ này cho thấy gu thẩm mỹ của người chọn cũng cao lắm chứ bộ. Cô nương xinh xắn như cháu mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Bà nói.
Liễu Nguyệt không phải chê bộ đồ này xấu, mà chính là có vấn đề với người chọn nó.
Thế quái nào hắn lại dành cả buổi chiều để lôi cô đi quanh cái chợ chỉ để tìm ra được một bộ đồ mà chính hắn ưng ý nhất.
Liễu Nguyệt bỗng cảm thấy.
Có lẽ bản thân dạo giờ đã quá hiền rồi, lại có thể để cho kẻ khác tuỳ ý lôi đi kéo lại như thế.
Nhưng kẻ này lại là Tiêu Dã…
Thôi thì tạm thời không chấp với hắn lần này vậy.
Tự thuyết phục chính bản thân mình xong, Liễu Nguyệt sau đó đã tạm thời vơi đi cơn giận, chuyển sang hào hứng cho một buổi đi chơi vào sáng hôm sau.
Trong nhà.
“Ăn nhiều chút, mai là không được thưởng thức tài nấu ăn của thằng nhóc này rồi.” Lão Từ nói với bà Từ.
Liễu Nguyệt: “Lão Từ, kinh thành cách nơi này có xa lắm không vậy?”
Lão Từ miệng vẫn còn dính cơm ngước lên nhìn cô, vừa gắp thức ăn vừa nói: “Cũng không xa lắm, tầm khoảng chín trăm dặm thôi.”
Liễu Nguyệt: “…”
Tiêu Dã: “…”
Tay gắp thức ăn của hắn khựng lại, quay sang nói với cô: “Gần nghìn dặm biết đi tới bao giờ?”
“Hai đứa nhóc này, mặt mũi chưa gì đã nhợt đi rồi.” Bà Từ cười nói, “Bọn ta có cách, hai đứa đừng lo.”
“Là gì vậy ạ?” Tiêu Dã hỏi.
“Ông bạn làm quen được ở trên núi của bọn ta mỗi tháng đều sẽ về kinh thành chơi, ông ta cũng thuộc kiểu khá giả muốn sống thử cuộc sống chốn không người nên mới đú đởn theo bọn ta lên đây. Nhưng không chịu được cảnh cô đơn nên đôi khi sẽ lại chạy xuống dưới kia chơi với gia đình. Vừa hay hôm trước ông ta nói ngày mai sẽ khởi hành về kinh thành, ta cũng đã nói với ông ta về hai đứa, ông ấy cũng đã đồng ý rồi, mai sẽ đánh xe tới đón hai đứa vào kinh thành cùng thôi.”
“Hai người tốt thật đấy.” Liễu Nguyệt nói.
Lão Từ cười ha ha, nói: “Cuối cùng cũng nói được một câu ra hồn.”

“Ngủ ngon, mai dậy nhớ gọi ta nhé. Đừng có bỏ đi một mình đấy.” Liễu Nguyệt đứng trước cửa phòng của mình, nói.
Tiêu Dã đứng ở cửa của căn phòng ngay bên cạnh phòng cô, hờ hững nói: “Ờ.”
Hai người sau đó vào phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Liễu Nguyệt ngay khi vào phòng đã ngả lưng lên giường ngủ luôn, Tiêu Dã thì nằm trằn trọc suốt vì không có cô ở bên cạnh nữa.
Nhỡ lại như lần trước, có kẻ lạ đột nhập vào phòng thì sao?
Hai lần hắn với cô ngủ cùng nhau đều có thích khách đột nhập vào phòng. Tuy lần thứ hai chỉ là hiểu nhầm nhưng biết đâu lần này lại khác. Hai ông bà ở đây đều có vẻ là người tốt cơ mà…
Chưa nghĩ xong Tiêu Dã hắn đã xốc chăn dậy, ra khỏi phòng mình và đứng trước cửa phòng của cô.
Tay đưa lên lại hạ xuống, hắn chần chừ không biết có nên gõ cửa phòng không.
Liệu khi thấy hắn thập thò trước cửa phòng của mình cô có tức giận rồi nhìn hắn với ánh mắt dè chừng không?
Lần trước ngủ chung là vì bất đắc dĩ, vậy lần này lí do để ngủ chung là gì?
Đang định buông bỏ thì bỗng lúc này cánh cửa gỗ trước mặt bất ngờ bật mở, Liễu Nguyệt nhìn thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “A Dã?”
“Ừ…Ừm…” Tiêu Dã cứng nhắc nói.
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
Lí do ban đầu định nói với cô đã bị hắn đá văng ra xa, Tiêu Dã miễn cưỡng nói: “Sợ ngươi ngủ bị lạnh, định hỏi có cần thêm chăn để đắp không?”
“Đúng ý ta ghê.” Liễu Nguyệt ngước lên nhìn hắn, cười khổ nói. “A Dã, cầm tay ta đi.”
Tiêu Dã tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cầm lấy tay cô.
“Sao lại lạnh thế này?” Hắn kinh ngạc nói.
Thời tiết hôm nay không quá lạnh cũng không quá nóng.
Sao cầm tay cô cứ như đang nắm lấy một cục băng vào mùa đông lạnh buốt vậy.
“Không biết.” Liễu Nguyệt nói, “Nhưng có lẽ là do giường ngủ ở đây đơn sơ quá, chỉ có cái giường gỗ nhỏ với cái gối với chăn mỏng, cửa sổ tuy đóng rồi còn có gió lùa vào kìa.”
“Mặc dù ta có hay ra ngoài rồi ngủ qua đêm ở nhiều nơi nhưng cũng có tiêu chuẩn giường với điều kiện giữ ấm nhất định.”
“Lạnh quá ta không ngủ được A Dã.”
Một tiếng “A Dã” cô gọi hắn hệt như mật ngọt chảy vào tai. Tiêu Dã thích cô gọi hắn như thế, cũng muốn cô gọi hắn như thế.
Một tiếng “A Dã” của cô cũng đồng thời khiến mọi quyết tâm đóng cửa trái tim của Tiêu Dã tan biến.
Chỉ cần một tiếng gọi, bức tường thành lý trí của hắn đã bị cô vô tình làm cho tan biến thành bột mịn lúc nào không hay.
“Nếu lạnh quá thì ngủ với ta đi.” Hắn bất ngờ nói.
Tiêu Dã: “…”
Mình vừa mới nói ra cái gì vậy.
Nhìn mặt cô ấy kìa…Có phải là sẽ chế giễu mình sau đó bỏ đi không?
Tiêu Dã lo sợ nghĩ, đầu óc vốn thông minh nhanh nhẹn của hắn giờ phút này chẳng nghĩ được thêm gì nữa.
Nam nhân cao lớn đứng trước mặt cô nhưng vẻ mặt lại hệt như cậu nhóc khi xưa, mặt đỏ như trái cà chua, e thẹn như thiếu nữ mới lớn.
Liễu Nguyệt ngơ người nhìn hắn.
Tiêu Dã…phải chăng đến cùng vẫn là A Dã.
Cô sau đó lại thoáng bật cười vì ý nghĩ ngây thơ của mình.
Tiêu Dã còn đang luốn cuống không biết bản thân phải làm sao bỗng thấy cô cong miệng cười ngây ngô lại càng đơ ra như khúc gỗ.
“Cửu vương của ta ơi, ngươi bị sao vậy?” Cô nói, “Cho dù nằm cạnh ngươi ấm thật đấy nhưng ta sẽ không ngủ cùng ngươi đâu.”
“Ừ…Ừm.” Tiêu Dã khó khăn nói, “Vậy cũng được…vậy ta mang chăn sang cho ngươi, dù sao thời tiết hôm nay không lạnh, thân ta lại thuộc thể nhiệt, có lẽ không cần tới nó.”
“Ngươi vừa bị cảm.” Liễu Nguyệt nói.
“Khỏi rồi.”
Tiêu Dã nói, hắn đã rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc như cũ, không giận tự uy, lạnh lùng cố chấp.
Cô nhìn hắn, bầu không khí bỗng chốc rơi vào trầm mặc. Tiêu Dã mặt không cảm xúc, xoay người chân dài bước nhanh sang phòng mình lấy chăn ra rồi ném vào người cô, nói: “Cầm lấy.”
Nói xong hắn liền bỏ về phòng mình đóng sầm của lại, Liễu Nguyệt ôm chăn, mặt đầy ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.