Ốc Đảo

Chương 13: End




Hạ sĩ đặc công Quân đoàn 833 Tiểu Võ nói: “Năm đó, khi hoa nở dại nở rộ khắp nơi, chúng tôi đón một cậu tân binh về, một cậu lính tên là Lãnh Sơn. 16 tuổi, một nam thiếu niên tính tình bồng bột. Ngoại hình cậu ta rất xinh đẹp nhưng cực kỳ xấu tính, mắt để trên đầu, luôn mang bộ mặt khó chịu, nhìn ai cũng giống như nợ tiền không trả, lại còn nói chuyện khó nghe, luôn làm cho người ta tức giận. Ai ở đây cũng là người tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, không vừa ý cái là đánh nhau mặt mũi bầm dập ngay. Nhưng Tưởng Đại Lôi lại không đánh cậu ta mà còn giúp cậu ta đi xin lỗi, bôi thuốc thay cậu ta. Mọi người liền ồn ào, nói hai người là bọn khốn nạn, là bọn bê đê. Mỗi lần như vậy, cậu ta bắt đầu mắng chửi mọi người, chửi cả Đại Lôi. Tưởng Đại Lôi cũng không tức giận, chỉ cười cười. Chúng tôi đều giật mình, bởi vì Tưởng Đại Lôi chưa từng cười bao giờ. Anh ấy ở 833 đã rất lâu rồi, người quen biết đều biết anh ấy lúc nào cũng chỉ lộ ra cái bản mặt lạnh như tiền, trông vừa ngầu vừa lạnh lùng.”
“Một hôm tôi hỏi anh ấy: Tại sao anh lại đối xử tốt với thằng bé đó như vậy. Anh ấy nói: Cậu ấy tựa một chú nai con kiệt ngạo bất tuân vậy… Anh ấy còn chưa nói xong tôi đã bật cười rồi. Ảnh mới chừng mắt hỏi tôi sao thế. Tôi trả lời rằng: Lôi ca, anh thay đổi nhiều quá rồi, em không nhận ra được nữa. Cái so sánh sến súa như vậy mà anh cũng nói ra được.”
“833, con mẹ nó thật sự không phải nơi để người ở. Đội đặc nhiệm, đội cảm tử, đội đánh bom, bia đạn sống trên chiến trường… Gì cũng không thiếu chúng tôi. Doanh trại lớn như vậy nhưng chẳng khác gì cái lò mổ. Gửi một loạt đi, chết thì lại nhận một loạt mới về, không chết thì bắt về tiếp tục rèn luyện, tàn tật thì không nói hai lời, vứt, mặc kệ sống chết ra sao. Sau doanh trại chính là sa mạc, chạy cũng chạy không thoát. Những người có thể ở 833 hơn ba năm mà chưa chết thì đã là những người đỉnh. Tưởng Đại Lôi đợi mười năm, chính là người đỉnh trong người đỉnh, đàn ông trong đàn ông, một con người rắn rỏi chân chính. Anh ấy muốn đi làm đồng tính luyến ái, tôi thay ảnh thấy không đáng. Huống chi thằng nhóc kia cũng chẳng thích ảnh. Tôi nói là: Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị nó hại chết. Anh ấy nhướng nhướng mày rồi mắng tôi mồm thối.”
“Say này quả nhiên có chuyện xảy ra. Lãnh Sơn đắc tối ác bá Quách Uy, đánh không lại, bị một đám người trói gô lại, tha vào nhà kho. Tôi trốn sau tường thấy thế bèn vội vàng đi tìm Tưởng Đại Lôi. Ngu thật mà. Đông người như thế sao không chạy đi gọi người giúp, đầm đầu chạy đến chỗ Tưởng Đại Lôi làm gì cơ chứ. Lúc tới nơi, Lãnh Sơn đã bị lột hết quần áo, trần truồng nằm đó, cũng may là không có bị làm sao. Tưởng Đại Lôi xông lên đánh bọn họ, nhưng mà đông quá, đánh ngã một thằng thì lại có mười thằng xông lên. Chẳng mấy chốc anh đã không chống đỡ nổi, trên người toàn là máu. Tôi lên đánh phụ một tay nhưng cũng bị đánh tới nỗi không dậy nổi.”
“Quách Uy đến bên người Lãnh Sơn, nói với cậu ta rằng: Mày thổi kèn cho ông đây đi. Dám cắn thì tao cắt lưỡi mày. Xem xem mày còn dương dương tự đắc được nữa không. Quách Uy không phải người đồng tính. Ai cũng biết hắn ta thích mấy cô gái đầy đặn, trắng nõn, vừa đáng yêu vừa dâm đãng. Hắn nói như vậy thật ra cũng chỉ là để hù dọa mà thôi, đợi Lãnh Sơn bị dọa xong ngoan ngoãn nhận sai thì đánh một chút là thả ra, để cậu ta sau này không mất dạy như vậy nữa. Đây mới là chủ đích của Quách Uy.”
”Nhưng Lãnh Sơn không nể mặt, nhổ một ngụm nước bọt rồi nói: Con lợn mắc bệnh liệt dương tiết sớm như mày, ông đây thèm vào mà thổi. Quách Uy nổi giận, xông lên hung hăng đạp cậu ta mấy đạp, bạo tới mức cậu ta hộc ra máu. Đúng lúc này Tưởng Đại Lôi gào lên, gào đến tê tâm liệt phế. Nhưng thứ làm tôi khiếp đảng hơn cả chính là: anh ấy khóc. Anh ấy chưa từng khóc bao giờ, cũng như anh ấy chưa từng cười bao giờ vậy.”
“Anh ấy khóc, nước mắt nước mũi rơi lã chã. Anh bò đến trước mặt Quách Uy, đưa tay cởi thắt lưng của hắn, một bên cởi một bên nói: Em ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Mấy người thả em ấy ra, cần gì tôi cũng làm, gì cũng được, chỉ cần thả em ấy ra. Tôi nhìn thấy cảnh này, cả người ngã quỵ, hét ầm về phía anh ấy: Lôi ca! Tưởng Đại Lôi! Anh con mẹ nó tỉnh lại cho tôi! Anh có phải là đàn ông hay không! Tưởng Đại Lôi là tấm gương sáng trong lòng tôi, tôi tuyệt không muốn nhìn anh phí hoài bản thân như vậy. Nhưng anh cũng chẳng để ý tới tôi, cởi quần Quách Uy rồi lấy ra cái vật đen sì kia mà ngậm vào. Quách Uy cũng bị dọa cho choáng váng, hắn ta không ngờ Tưởng Đại Lôi sẽ làm loại chuyện này.”
“Tưởng Đại Lôi ra sức bú mút, xong một hồi thì dừng lại trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi Quách Uy: Có hài lòng không? Có sướng không? Mấy người thả Lãnh Sơn ra, thả em ấy ra đi. Dần dà, chuyện này đổi thành một chuyện đáng sợ hơn, vì có hai người rốt cuộc không kiềm chế được, bắt đầu đi cởi quần áo của Tưởng Đại Lôi. Quách Uy không phản đối, hắn ta được hầu hạ thực thoải mái, mặt đỏ bừng, thở hổn hển. Tôi chửi ầm lên, kết quả là lại bị đánh rồi vứt sang một bên, nói cũng không nói được. Tôi hoàn toàn nản lòng.”
“Tôi trơ mắt nhìn quần lót của Tưởng Đại Lôi bị cởi ra. Hai người kia đi tới nhìn lỗ đít của anh, còn dùng ngón tay chọc bừa. Tưởng Đại Lôi cứng người nhưng không phản kháng, mặc cho mấy người họ làm bừa. Lá gan hai người kia dần lớn lên, lấy dương v*t ra bắt đầu thay nhau làm Tưởng Đại Lôi, càng làm càng thô bạo, miệng còn kêu gào: Mẹ nó, thật thoải con mẹ nó mái! Càng làm máu càng chảy ra, có vẻ như là phía sau đã bị rách rồi. Bọn họ cũng chẳng quan tâm, tiếp tục làm.”
“Lúc sau Quách Uy bắn vào miệng Tưởng Đại Lôi, cũng bắt đầu liên tục chiến đấu ở chiến trưởng sau mông anh, cảnh tượng thật sự rất dâm loạn. Cuộc sống trong quân ngũ là như vậy đấy, đơn điệu, cầm tù, u ám, loạn, giống như một quả khí cầu không ngừng bành trướng, bình thường thì im lặng nhưng một khi đã bị châm ngòi nổ thì sẽ không thể ngăn lại. Người xúm lại càng ngày càng nhiều, tôi muốn khóc cũng khóc không được. Lãnh Sơn vẫn nằm nguyên như cũ, mở to mắt nhìn chằm chằm mà chẳng nói gì cả.”
“Tôi không biết rốt cuộc mọi chuyện kết thúc như thế nào, chỉ nhớ rõ sau một hồi lâu thật lâu, cuối cùng mới chỉ còn lại ba người chúng tôi trong nhà kho. Tưởng Đại Lôi trông thực thê thảm, khắp người đều là máu, là t*ng trùng. Miệng anh mở ra, khép cũng không thể khép nổi.”
“Chuyện này qua đi, cũng không ai nhắc lại nữa. Tưởng Đại Lôi không nói nhưng tôi biết anh sống không dễ dàng. Những người đó một khi đã nếm được vị ngọt rồi thì sẽ chẳng thể quên được. Trong doanh trại phụ nữ ít cực kỳ, cho dù có thì cũng đều là y tá, bác sĩ, có muốn cũng không dám động vào. Bọn họ phát hiện Tưởng Đại Lôi rất quan tâm Lãnh Sơn, bắt đầu chèn ép anh. Cách không lâu bọn họ sẽ bắt đầu tìm tới, lần nào cũng làm tới khuya, làm tới trời đất nghiêng ngả. Tôi nhìn mà buồn lòng không thôi nhưng cũng chẳng dám quản, mà thật ra thì cũng chẳng quản được. Tôi biết đời này Tưởng Đại Lôi coi như là tính vứt bỏ, chỉ là làm vậy vì một thằng nhóc như thế, thật không đáng mà.”
“Ai cũng không ngờ, mùa hè năm đó, hai người bọn họ thật sự ở bên nhau. Đánh chết tôi cũng không dám tin nhưng chuyện là như vậy đấy. Tôi là người ngoài cuộc, cũng không biết Lãnh Sơn có yêu Tưởng Đại Lôi không. Nhưng tôi biết Lôi ca yêu cậu ta, yêu tới tận trong xương tủy.”
“Cuối mùa hè, Lãnh Sơn phạm tội. Tám người bị tàn sát, trong đó có cả Quách Uy. Cậu ta không phải là kẻ ngốc, bọn họ tưởng cậu ta không biết nhưng cậu ta rõ ràng hơn ai cả. Cậu ta muốn giết bất kỳ ai đã đụng đến Tưởng Đại Lôi, chỉ là đang làm thì bị tước vũ khí, bị áp giải đến nhà giam của doanh trại. Cấp trên truyền xuống một câu: Trực tiếp xử bắn. Chúng ta vốn tưởng rằng lần này cậu ta chết thật rồi, nhưng cậu ta không chết. Hơn một tháng sau, cậu ta được thả ra ngoài.”
“Lãnh Sơn hưng phấn ra ngoài, còn cho rằng mình gặp may. Nhưng cả doanh trại ngoại trừ cậu ta đều biết một chuyện — mạng này của cậu ta là Tưởng Đại Lôi dùng máu và thịt để đánh đổi. Không ai nói cho cậu ta, không phải không thể mà là không dám, sợ lại làm ra chuyện lớn hơn nữa. Lúc ấy Tưởng Đại Lôi cướp xe lao vào trạm gác, xông vào khu làm việc của cấp trên, bị đánh cho tí thì chết. Lúc về cả người anh đều là máu, nhưng ngày hôm đó anh lại quỳ gối ngay giữa sân huấn luyện, không ăn không uống không ngủ, quỳ suốt năm ngày. Ngày cuối cùng, anh ấy là được nâng ra ngoài, bị hành tới mức suýt thì tàn phế. Cấp trên quyết định gặp anh ấy. Tưởng Đại Lôi sau đó làm cái gì tôi không biết, nhưng tôi cũng lờ mờ đoán được. Một tháng qua đi, Lãnh Sơn được thả.”
“Chuyện của Lãnh Sơn và Lôi ca giờ kể lại tôi cũng muốn khóc. Bọn họ thật sự rất gian nan. Người ngoài nhìn vào thì thấy thật oanh liệt, nhưng khổ đau thật sự thì chỉ có tự mình biết thôi.”
“Ngày sinh nhật thứ 17 của Lãnh Sơn, Tưởng Đại Lôi không biết nhờ ai mà mang được một đóa hồng đỏ thắm lại tươi mới vào. Ở dưới cuống hoa có treo một tấm thiệp, cũng hống khấn không kém. Anh ấy lấy cây bút viết đã dùng mười năm của mình viết gì đó lên đấy, biểu cảm nhìn tựa như một đứa học sinh tiểu học làm bài tập vậy, còn nghiêm túc muốn chết. Một ông anh mét tám mấy làm cái loại chuyện này trông mất tự nhiên thật sự. Tôi chê cười anh ấy, nói anh sến súa quá. Anh cũng chỉ cười ha hả, chẳng giận chút nào, thoạt nhìn còn hạnh phúc cực kỳ.”
“Chỉ là, hoa hồng của Lôi ca, cuối cùng cũng không gửi được.”
“Chạng vạng, chúng tôi bị điều động tập trung khẩn cấp. Chiến tranh nổ ra, chúng tôi xông phi chiến trưởng, đổ mồ hôi, đổ máu. Chuyện chiến tranh tôi không muốn nhắc lại, nếu đã là quá khứ rồi thì quên nó đi thôi. Nhưng chuyện tôi không thể quên được chính là: trong bốn mươi tám giờ trong chiến hào, lời nói cuối cùng và duy nhất Lôi ca dành cho Lãnh Sơn chính là — Lãnh Sơn! Bên trái!”
“Cuộc chiến đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tôi. 833 chưa bao giờ chịu tổn thất lớn như vậy. Đại đội chúng tôi thương vong đến 80%. Buổi tối chúng tôi trở về doanh trại nghỉ ngơi, cho người khác lên chiến đấu anh dũng. Lúc Tưởng Đại Lôi được khiêng vào trên cán, anh đã chẳng thể nói chuyện. Đóa hồng kia đặt trong lòng anh đã bị dập nát, chỉ còn tờ thiệp giấy là nguyên vẹn. Tưởng Đại Lôi lấy tờ giấy ra, đưa cho Lãnh Sơn. Mãi cho đến một giây cuối cùng trước khi Lôi ca chết, hai người họ vẫn còn nắm chặt tay nhau. Tôi thấy cảnh này lại đột nhiên nghĩ: Trên đời này, e là đã chẳng còn gì có thể chia cắt bọn họ được nữa rồi.”
“Tôi nghĩ khoảnh khắc Lôi ca chết đi, Lãnh Sơn cũng đã phát điên. Cậu ta không cho bất luận kẻ nào tới gần thi thể của Tưởng Đại Lôi, cứ ở trong căn lều họ từng ở, một mình canh giữ, còn phát ra âm thanh thì thầm lí nhí, như thể đang nói chuyện cùng Lôi ca vậy. Có lẽ cậu ta tưởng Lôi ca vẫn còn sống, vì cái ánh mắt cậu ta dành cho Lôi ca là ánh mắt ta dành cho một người tình còn sống. Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ấy nhưng lại chẳng thể hình dung được, chẳng biết phải miêu tả thế nào nữa.”
“Nửa đêm đi tiểu, tôi thấy Lãnh Sơn cõng thi thể của Tưởng Đại Lôi ra ngoài nên lặng lẽ theo sau. Bọn họ trèo lên một chiếc xe jeep cũ. Lãnh Sơn đột nhiên kêu to: Đại Lôi, đủ rồi, đi mau! Cậu ta đặt Đại Lôi vào ghế phụ, tự mình lên xe, khởi động xe jeep rồi từ từ lái xe rời đi. Tôi muốn mở miệng gọi người, nhưng cuối cùng lại không gọi ra. Tôi không đành lòng chia rẽ bọn họ. Khoảnh khắc đó tôi thế nhưng cũng đã thật sự nghĩ: Lôi ca có lẽ thật sự không chết. Anh ấy còn sống. Sống rất tốt.”
“Sau đó tôi chưa từng gặp lại Tưởng Đại Lôi và Lãnh Sơn. Tôi luôn cảm giác Lãnh Sơn còn sống, lại cũng cảm giác cậu ta hẳn đã chết rồi. Nhưng tôi biết chắc, cho dù là còn sống hay đã chết, Lãnh Sơn nhất định đang ở bên Lôi ca.”
Tiểu Võ nhấp một ngụm trà, tựa lưng vào ghế, không nói gì nữa. Phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn trước sau như một, thật là xa lạ.
Trên tờ thiệp kia viết một dòng chữ:
Em nâng tay có thể chạm đến anh, nghểnh tai có thể nghe thấy anh, mở mắt ra, là có thể nhìn thấy anh.HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.