Ốc Đảo

Chương 12



Đêm càng xuống, trăng càng trầm. Tưởng Đại Lôi cõng Lãnh Sơn trên lưng, bước đi trong sa mạc khổng lồ đen sì sì, vừa đi vừa vấp ngã mấy bận. Trời gần sáng, ngực Tưởng Đại Lôi trướng trướng, căng phồng. Máu theo mũi, theo miệng ứa ra, như những con rắn nhỏ trơn trượt bò khắp mặt. Hắn đưa một tay ra lau, càng lau càng nhiều, ngăn cũng ngăn không nổi. Hắn luống cuống, lấy tay đỡ máu, đổ ngược vào miệng, như uống nước mà nuốt vào bụng. Hắn uống máu của chính mình như thể uống một nguồn suối ngọt ngào, như thể bằng cách này, máu sẽ có thể tái sinh, sẽ có thể về lại trong cơ thể, cho hắn sức lực tiếp tục đi về phía trước. Hắn sợ mình sẽ đột ngột ngã xuống, sẽ để lại Lãnh Sơn một mình đối mặt với cái chết.

Hắn đã đi bao lâu rồi? Không biết. Quá xa, như một bí ẩn chưa được biết đến, quá gần, như gồ ghề của một cánh đồng. Hắn còn sống không? Có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi, có thể thấy thế giới này thật sự là kỳ tích. Hắn là đang vay mượn mạng sống của mình từ phía Diêm Vương, đang đánh cược kiếp sau của mình, đánh cược ngàn năm luân hồi trần thế của chính bản thân. Quá xa, dài hơn cả đời người, gần quá, gần hơn một ánh mắt ngóng nhìn nhau.

Tưởng Đại Lôi đột nhiên dừng lại, ngơ ngác đứng ở tại chỗ. Hắn nhắm mắt lại, dụi, mở, nhắm, dụi rồi lại mở. “Sơn…” Hắn run rẩy gọi. Đầu gối mềm nhũn, hắn quỳ xuống.

Trong ánh ban mai mờ ảo của bình minh, một khu rừng tối tăm sừng sững phía xa. Nó âm thầm nhô lên từ mặt đất, lặng yên không một tiếng động. Như một dải băng đen lấp lánh, nằm trên sa mạc vô biên, nằm bên bờ vực của cái chết.

Từng hàng cây là những cô gái nhảy múa dưới ánh đèn neon của các quán bar đô thị, là những bông hồng thân dài tươi thắm trên tay những thiếu nữ áo đỏ nơi góc phố, là những hóa thạch xương cá chôn sâu dưới đất, là đóa sen trắng đơn độc trên đỉnh núi đầy tuyết, là lửa, là băng, là ánh trăng giữa ban mai, là ánh nắng giữa đêm tối… là ngọn đèn dầu rã rời nơi u tối, vừa quay đầu lại là có thể thấy.

Tưởng Đại Lôi há hốc miệng. Hắn nhìn ốc đảo giữa sa mạc này như con chiên ngoan đạo nhìn thánh thần. Hắn nhìn thấy làn nước xanh biếc, nhìn thấy những con linh dương, khỉ đầu chó, tê giác, voi đang túm tụm kiếm ăn… tiếng chim kêu thật ồn ào.

Lãnh Sơn đã tỉnh giấc, bất động nằm trên lưng Tưởng Đại Lôi. Tưởng Đại Lôi đỡ Lãnh Sơn xuống, xoay người, nắm lấy vai thiếu niên. Hắn run lắm, một câu mà mãi mới nói xong: “Sơn à, là ốc đảo đấy, là ốc đảo thật sự…”

Hai mắt Lãnh Sơn lập tức sáng lên như sao trên trời. “Thật sao, Đại Lôi?” Cậu cũng bắt đầu run lên, “Thật sự là ốc đảo sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Khuôn mặt của Tưởng Đại Lôi nhăn rúm lại. Hắn muốn khóc nhưng lại chẳng thể khóc nổi. Chuyện vui như này sao có thể khóc được.

“Sơn à, chúng ta mau lên chút! Nó ở ngay kia rồi, bên kia kìa. Mình sắp tới rồi! Sắp tới rồi.” Tưởng Đại Lôi muốn đứng dậy thế nhưng lại lảo đảo, ngã ngửa ra đằng sau. Máu chảy ra từ miệng, từ mũi đã đen thui.

“Đại Lôi, anh sao vậy?” Lãnh Sơn ngớ người, trợn mắt nhìn.

“Không sao…” Tưởng Đại Lôi khẽ cắn môi, quỳ gối xuống cát, cúi người bế Lãnh Sơn lên. Dùng sức một cái, lại không bế nổi. “A ────” Hắn hét lớn một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên. Loay hoay hồi lâu, hắn cuối cùng cũng đứng thẳng được. Nhưng vừa nhấc chân cả hai liền ngã về phía trước, thổi bay một lớp cát.

Sa mạc trong tầm mắt của Tưởng Đại Lôi tựa như một thước phim câm nhạt nhòa, tồi dần, tối dần, cuối cùng tối đen như mực, chả thể thấy gì nữa. “Sơn! Sơn!” Hắn sợ hãi gọi, hai tay quơ loạn trong không trung, giống như một kẻ sắp chết đuối đang cố gắng bắt lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng. Cơ thể hắn lạnh đi từng chút một, run lên từng chập, ngay cả ngón chân cũng cứng ngắc. “Sơn!” Hắn thê lương kêu lên một tiếng, tuyệt vọng mà khóc.

Lãnh Sơn đi đến bên người Tưởng Đại Lôi. Cậu không hề điên hay mất trí nhớ, rất bình tĩnh, sắc mặt nhàn nhạt, bình tĩnh như một đạo sĩ nhìn thấu thế gian, đôi mắt đen láy như một cái giếng sâu, không có ánh sáng, không có đáy. Tưởng Đại Lôi vươn bàn tay tím tái cứng ngắc vuốt ve khuôn mặt của cậu: “Sơn… Sơn à… Thật xin lỗi em, anh không thể đi cùng em rồi… Thật xin lỗi em…” Nước mắt hệt như một dòng suối nhỏ, rửa trôi bùn đất trên mặt, tạo ra từng khe rãnh một. “Thật xin lỗi em… Thật xin lỗi…” Không thể đi cùng em rồi. Không thể cùng em đếm sao. Không thể cùng em xem đom đóm… Tưởng Đại Lôi hé miệng, không tài nào khép lại được. Nước bọt cứ theo khóe miệng mà chảy ra ngoài. Răng nanh kẽo kẹt, kẽo kẹt vang lên. Hắn đã không thể khóc ra tiếng rồi.

Máu lại trào ra, cả người hắn co quắp. Hắn chộp lấy tay Lãnh Sơn, càng nắm càng chặt. “Sơn… Sơn…” Hắn khóc thật thảm thiết, cũng thật yếu ớt. Hắn vốn là một gã đàn ông mình đồng da sắt, cũng không cho phép bản thân được sợ hãi. Nhưng ngay tại lúc này đây, hắn sợ. Hắn khóc như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo ngọt, uất ức thật sự. “Sơn… Sơn…” Nước mắt so với máu còn nhiều hơn. Máu chảy hết rồi, người sẽ chết, lệ rơi xong rồi, người vẫn còn kẹt giữa sinh và tử.

“Sơn… ôm anh, hôn anh… Anh không nhìn thấy em, anh không thể nhìn thấy em… Lại ôm anh một lần, lại hôn anh một lần…” Hơi lạnh leo lên từng lớp, và cuối cùng lưỡi của hắn trở nên cứng đờ, không thể nói được nữa.

Lãnh Sơn cúi đầu, hôn lên trán Tưởng Đại Lôi. “Được.” Cậu nhẹ nhàng hôn lên mắt, lên mũi, lên môi, lên cổ anh… Bàn tay theo lối cũ, sờ từ bên ngực phải teo tóp, cháy xém xuống dưới, chạm tới đôi chân nhớp nháp, gập ghềnh. Từ trên xuống dưới, người đàn ông này không còn một chỗ nào là toàn vẹn. Hắn tựa như một con búp bê rách nát, nát tới mức có khâu lại cũng khâu không được.

Người này, mỗi một giọt máu, mỗi một miếng thịt, mỗi một khúc xương, đều là của cậu, đều là của Lãnh Sơn cậu.

Tưởng Đại Lôi mở mắt nhìn chằm chằm, trên môi là một nụ cười. Đôi đồng tử của hắn chậm rãi phóng đại, bên trong đều là gương mặt của Lãnh Sơn. Một đời của hắn thực ngắn, giống thiêu thân lao vào lửa. Hắn còn rất nhiều con đường chưa đi, còn nhiều bài ca chưa kịp hát, còn rất nhiều cảnh đẹp chưa được chiêm ngưỡng, còn có một người, không thể cùng nhau sống tới già…

Quần của hắn nhẹ nhàng cởi ra, vật kia đã theo chủ nhân của nó mà chết, không thể cứng lên được nữa. Lãnh Sơn cúi đầu, đưa vật xanh xanh, đen đen kia vào trong miệng, cẩn thận liếm mút. Cậu chưa từng làm vậy vì ngại nơi đó của đàn ông bẩn thỉu. Nhưng giờ hắn chết rồi, cậu lại chẳng biết thế nào là ô uế nữa. dương v*t này thật xinh đẹp, thật thành thục: Bao bì gọn gàng, sạch sẽ, quy đầu vừa hồng vừa lớn, hàng năm lộ ra ở bên ngoài. Tại sao trước kia cậu chưa từng để ý? Cậu nâng hai bên đùi của người ấy lên, vòng qua bên hồng.

Hậu môn của hắn đã lỏng lẻo, phân và nước tiểu được bài tiết ra khỏi cơ thể, lỗ hậu đã không thể đóng lại nữa.

“Đại Lôi, em sẽ không chết đâu. Mạng này là của anh cho, không chết được.” Lãnh Sơn vùi mặt vào ngực Tưởng Đại Lôi, thấp giọng nói.

Khi mặt trời rực lửa mọc lên, Lãnh Sơn lưng cõng Tưởng Đại Lôi, đi về phía ốc đảo mà cậu không thể nhìn thấy. Bóng hai người cứ kéo dài trên cát, quấn quít lấy nhau, tựa như một người.