Một biển lửa đỏ rực dưới mũi Lãnh Sơn, và cậu nhận ra rằng đó là mặt trời thiêu đốt của sa mạc vào sáng sớm. Thân xe chấn động, Tưởng Đại Lôi lại dậy sớm vội vàng lên đường. Lãnh Sơn dùng tay chặn lại, mở mắt ra, biển lửa không lùi, vô biên, trống rỗng và mênh mông. Cậu nằm rất lâu, có thể mười phút, có thể nửa giờ, có thể là một giờ. Cuối cùng một tiếng hét dài khàn khàn phát ra từ cổ họng cậu:
“A ── a ──!!! A ──”
Cậu gắt gao bịt chặt mắt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay, chảy thành từng dòng suối nhỏ tung hoành trên mặt.
“A ── a ── a a a ──”
Tưởng Đại Lôi dừng xe, vội tới mức tè ra quần mà ngã ra khỏi xe, chạy tới mở cửa ghế sau. “Sơn! Sơn!” Hắn vươn tay muốn kéo hai tay Lãnh Sơn đang che mắt mình, lại phát hiện đôi bàn tay ấy đang kìm chặt lại như kẹp sắt, không nhúc nhích chút nào. “Sơn!” Tưởng Đại Lôi như nghĩ đến gì đấy, hắn cũng khóc òa. Hắn ôm Lãnh Sơn trong lòng, lấy lòng bàn tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má thiếu niên. Cạn rồi lại ướt, ướt rồi lại cạn, cạn rồi lại ướt… Tưởng Đại Lôi mở miệng gào khóc nhưng lại chẳng có chút tiếng động nào phát ra. Đôi tay ôm Lãnh Sơn càng lúc càng siết chặt, chặt như phải ép cậu vào tận trong xương máu, vĩnh viễn chẳng chia xa.
“Sẽ ổn thôi, Sơn à,” Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông là từng khe rãnh đất cát bị rửa trôi, vừa bẩn thỉu vừa lấm lem bùn đất. “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi… Rời khỏi cái nơi chết tiệt này, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến khám bệnh cho em. Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi… Khi đó gì em cũng sẽ có thể thấy. Thấy hôm nay, thấy đất đai, thấy anh, thấy chính em… Trị bệnh rồi, chúng ta sẽ bắt đầu ẩn cư, sẽ đi đếm sao, sẽ xem đom đóm…”
Mấy cây xương rồng cô đơn đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn thế giới.